Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2659. Đều bị lừa



Chương 2659. Đều bị lừa




- Chư vị ái khanh xin đứng lên.
- Bái kiến Bình Tây Vương phi, Bình Tây Vương phi phúc khang.
Tứ Nương mỉm cười đáp lại.
Sau khi lễ nghĩa xong, mọi người bắt đầu chờ đợi.
Nếu Hoàng đế không tiến vào cùng Hoàng hậu, vậy rất hiển nhiên, Hoàng đế sẽ tiến vào với Bình Tây vương.
Thật ra, phía sau hẳn còn có một vị Trấn Bắc Vương nữa.
Nhưng Trấn Bắc Vương sớm đã bị mọi người xem nhẹ.
Xét về mặt thực tế, bàn về “tính toán chi li”, những người bán hàng rong đầu đường còn không xứng xách giày cho các đại lão trong triều đình!
… …
- Vì sao không che chắn cho bên phía Trấn Bắc Vương?
- Không cần thiết che chắn, để cho bọn họ biết rõ trẫm đang giả bệnh có ích lợi gì? Ban ngày, ý chỉ điều động Lý Thành Huy đến Tấn Đông đã phát đến Nội Các, Nội Các đã biết chuyện này, trên triều đình nên biết tất nhiên cũng sẽ biết. Đến lúc đó, văn võ chỉ hiểu được, ta đây đang rút máu Trấn Bắc Vương phủ để bổ cho vị Bình Tây Vương là ngươi, ngươi mới là đại thần trẫm nhận định gửi gắm. Trấn Bắc Vương phủ chỉ có thể giả bộ không biết gì hết, bọn họ không dám ầm ĩ cũng không dám ồn ào. Lý Phi và Lý Thiến cũng không phải kẻ ngốc. Nếu muốn ồn ào đây là vở kịch của trẫm và ngươi, bọn họ sẽ có kết cục gì? Chỉ biết rằng sẽ bị thiên hạ cho là Trấn Bắc Vương phủ không phục sự sắp xếp này, muốn tìm cớ gây sự mà thôi, đến lúc đó không phải ngươi thu dọn nhẹ nhàng hơn sao?
- Ha ha.
Đằng trước, Lý Phi đứng ở đó.
Hoàng đế và Bình Tây Vương đều rất tự nhiên mà không nói chuyện nữa.
Lý Phi nhìn thấy Hoàng đế nằm trên long liễn, cả người hơi sửng sốt, phải biết rằng lúc buổi chiều mọi người còn cùng nhau ngâm nước nóng, sao lại lập tức biến thành cần người nâng chứ?
Hơn nữa ở khoảng cách gần, rõ ràng có thể nhìn thấy “vẻ ốm yếu” của Hoàng đế.
Đây là…
- Lý Phi.
- Thần ở đây.
- Long thể trẫm rất yếu.
- Vâng…
Lý Phi lập tức tỉnh ngộ.
- Xin bệ hạ bảo trọng long thể.
- Ừm.
Hoàng đế hài lòng gật đầu.
Thật ra, có đôi khi hắn cũng cảm thán trí tuệ của ba vị ở thế hệ trước kia, đặc biệt là Lý Lương Đình.
Người đương thời lo chuyện người đương thời, người đời sau có thể kế tục bao nhiêu chuyện hương khói, nói trắng ra là, vẫn dựa vào “tự giác” và “bổn phận”.
Tấn Đông có Trịnh Phàm để dựa vào, đương nhiên có chỗ đứng quyền lực.
Trấn Bắc Vương phủ, sau khi không có lão Vương gia, ngoại trừ bổn phận cũng chỉ còn bổn phận, không phải sợ hãi, đây là thức thời, tình hình chung là như thế.
Tân quân giống cha, không chỉ có vẻ ngoài trông giống tiên đế, thủ đoạn và máu lạnh của tiên đế, tân quân không có sao?
Chẳng qua có một số lời nói, đặt trên bàn cân thì rất đau lòng, không đến lúc bất đắc dĩ, mọi người vẫn thích hòa khí sinh tài.
Ở lối vào, Lục Băng đã chờ ở đó.
Bây giờ Lục Băng, hai nha môn cùng bị bắt, có thể nói là người đệ nhất ở dưới bóng của Đại Yến.
- Thần, khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế!
Lục Băng quỳ xuống.
Hoàng đế mỉm cười, nói:
- Còn một người nữa.
Lục Băng chuyển động đầu gối, dập đầu với Trịnh Phàm:
- Khấu kiến Bình Tây Vương gia.
Đối với Trịnh Phàm mà nói, đây là một thủ thuật rất chắc, nhưng đối với Hoàng đế mà nói, hắn cần sắp xếp “hậu sự” của cho tốt.
- Đi vào thôi, gặp… các thần tử của trẫm.
- Vâng!
Lục Băng thay thế hai hoạn quan phía trước, nâng long liễn lên.
Ban đầu Lục Băng để lại một vị trí tay cầm cho Bình Tây Vương.
Nhưng Bình Tây Vương đứng ở đó, dường như đang thưởng thức ánh trăng.
Lúc này, Lý Phi đi tới, nâng một cái tay khác lên.
Đội ngũ bắt đầu tiến vào yến tiệc.
Khi Hoàng đế đang nằm được nâng vào, trong lúc nhất thời toàn trường đều ồ lên.
Thân thể Hoàng đế xảy ra vấn đề, chuyện này đã sớm không còn là bí mật.
Mấy ngày trước Trấn Bắc Vương nhập kinh là Thái tử đi đón, hôm nay Bình Tây Vương nhập kinh vẫn là Thái tử đi đón, vì sao thiên tử không tự đi?
Đương nhiên là thân thể không chuyển động được.
- Chúng thần khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Chúng thần khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Mọi người ở đây, đều quỳ xuống.
- Chư vị ái khanh… Bình thân… Khụ khụ…
- Bệ hạ có chỉ, chư vị thần công bình thân.
- Tạ bệ hạ.
- Tạ bệ hạ.
Thiên tử cứ như vậy được nâng lên, từ bên ngoài đi vào. ͏
Có không ít đại thần rơi nước mắt trên mặt, một số khác còn trực tiếp khóc rống lên.
Có yếu tố biểu diễn hay không?
Có, chắc chắn có.
Nhưng bên trong, thật ra nước mắt của hầu hết mọi người đều là sự thật.
Tính tình thiên tử khắc nghiệt, mọi người đều biết rõ, nhưng khi so sánh với tiên đế, thiên tử thật sự rất dễ ở chung.
Hơn nữa, không giống những cuộc chinh phạt khắp nơi lúc tiên đế còn tại vị, thiên tử vẫn luôn cùng dân làm lại từ đầu, từng chính sách tốt phát xuống, con dân Đại Yến rốt cuộc cũng có cơ hội hít thở và khôi phục.
Tuy vua mới kế vị không lâu, nhưng các thần tử biết rõ nhất, vị thiên tử này là một vị minh quân.
Hoàng đế được nâng tới trước ghế dài, phía trên là trung tâm của yến hội cũng là chỗ cao nhất, đặt một cái long ỷ cực kỳ to lớn.
Hoàng đế nghiêng mặt, nhìn Trịnh Phàm đứng bên cạnh, nói;
- Họ Trịnh, cõng ta đi lên.
Trịnh Phàm quay đầu nhìn hắn.
Hoàng đế nhỏ giọng nói:
- Diễn kịch, không nên cảm thấy ghê tởm, đúng không? Khụ khụ…
Trịnh Phàm bất đắc dĩ, đi đến trước long liễn, Ngụy trung hà giúp đỡ Hoàng đế “bệnh nặng”, để hắn dựa vào trên lưng của Bình Tây Vương.
Sau đó, Bình Tây Vương cõng Hoàng đế, đi lên đài cao.
Hoàng đế tay đặt lên bả vai của Bình Tây Vương, nói:
- Họ Trịnh, ta bỗng nhiên cảm thấy mình suy yếu rất tốt.
- Ngươi diễn quá sâu.
- Chuyên nghiệp một chút không tốt sao?
- Ghê tởm lần nữa, sẽ ném ngươi xuống.
- Ha ha.
Trịnh Phàm đặt Hoàng đế ở trên long ỷ, sau khi Hoàng đế ngồi xuống, cả người lập tức dựa nghiêng trên long ỷ, dáng vẻ rất suy yếu lại uể oải không phấn chấn.
Tiếng khóc của quần thần bên dưới bắt đầu thu hồi.
Đã có không ít người đưa ánh mắt đến vị trí chư vị “bá gia” đứng ở hàng phía trước, cũng chính là vài vị hoàng tử ngày xưa.
Nhưng khi mấy vị hoàng tử này nhận được những ánh mắt đó, trong lòng lại không có chút vui mừng khôn xiết nào, chỉ có sợ hãi.
Bọn họ không biết Hoàng đế đang giả bệnh, chuyện Hoàng đế giả bệnh có rất ít người biết.
Ngay cả Bình Tây Vương gia cùng Trấn Bắc Vương gia, những hoạn quan cùng bọn thái giám trong cung, có Ngụy Trung Hà trông giữ, cũng sẽ không lắm miệng.
Theo lý thuyết, thân thể tân quân xuất hiện vấn đề, bọn họ làm huynh đệ, dường như ngụ ý sẽ cơ hội lần nữa, dù sao Thái tử tuổi cũng còn nhỏ không phải sao?
Nhưng Bình Tây Vương đứng ở đó, hắn đứng ngay đó.
Loại uy thế này là thứ cảnh cáo không tiếng động, đủ để cho mấy vị huynh đệ của thiên tử này không dám nảy sinh chút ý nghĩ xằng bậy nào.
Hoàng đế hiển nhiên cũng chú ý tới chi tiết này.
Lúc này, Ngụy công công đứng bên cạnh đài cao, bắt đầu tuyên chỉ:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Từ khi trẫm kế vị tới nay, sợ sẽ phụ sự kỳ vọng của liệt tổ liệt tông, cô phụ ân đức truyền ngôi của tiên đế, cô phụ lê dân bá tánh ở Đại Yến… Tuy nhiên, trời có mưa gió thất thường, người có có họa có phúc. Trẫm muốn lấy tâm huyết cả đời, cầu cho trị vì Đại Yến to lớn, cầu cho chư hạ thống nhất, đáng tiếc, trời không cho phép. Nay long thể ốm yếu, sợ thời cuộc sẽ đổi thay, không cầu hoàn hảo cho xã tắc, cầu cho vạn dân có chỗ dựa vào.
Đọc đến đây,Ngụy công công nhấp môi, nói tiếp:
- Bình Tây Vương, trầm ổn nội liễm, tài năng trong đám người, con người tao nhã thâm sâu, tuy rằng mạng đồ có nhiều chông gai, thường xuyên trắc trở, nhưng vẫn một mình sống tốt, nói đến “sứ mệnh trời giáng“, kính cẩn nghe theo chính mình, thân tự vui vẻ, trong lòng khoáng đạt, yêu nước thương dân, cẩn thận, an ủi thâm tâm của trẫm. Nay chế theo chiếu này, hắn sẽ làm Nhiếp Chính Vương, sau này chớ quên gia quốc, đừng quên cấm kỵ trước đây. Khâm thử!
Trong lúc nhất thời, chúng thần ồ lên.
Nhưng thật ra dường như chư vị Nội Các đã sớm đoán trước.
Tuy rằng mọi người đều bị lừa, nhưng mức độ bị lừa không giống nhau.
Trong mắt các lão, nếu long thể Hoàng đế thật sự không được, biện pháp tốt nhất không phải là nhanh chóng phong sát chèn ép Bình Tây Vương, bởi vì mọi người đều rõ ràng, ngoại trừ trực tiếp khơi mào nội chiến trong toàn bộ Đại Yến, không có kết quả thứ hai.
Cách tốt nhất chính là mời Bình Tây Vương từ đất phong của hắn đến kinh thành, để hắn rời khỏi đất phong đồng thời lấy danh nghĩa đại nghĩa áp chế hắn, vì mưu cầu chuyển sang hoàng quyền, chờ Thái tử thành niên rồi tự mình chấp chính. ͏ Hết chương 2659.



Bạn cần đăng nhập để bình luận