Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2888. Nhỡ đâu có kỳ tích



Chương 2888. Nhỡ đâu có kỳ tích




- Ta sao?
Ngươi muốn ta có thể làm gì? Ta chẳng qua là một con súc sinh biết bay mà thôi.
Tuy nói lần này Càn Quốc có không biết bao nhiêu Luyện Khí sĩ tụ tập lại, cùng nhau chúc phúc, còn ngăn cản được cái gọi là thiên cơ.
Haizz, điều này cũng thật nực cười.
Tổ tiên người Sở thích nhất là trước chiến tranh bói toán khẩn cầu ông trời phù hộ, nhưng bây giờ người Sở lại không quá coi trọng quy củ ấy, người Càn thì ngược lại, bọn họ tự tin tràn trề.
- Hôm nay ngươi nói quá nhiều rồi.
Sở Hoàng vỗ lên ngực mình, thân thể hắn run lên, ánh mắt bình tĩnh trở lại.
. . .
Tĩnh Hải thành;
Quân báo bên ngoài liên tục truyền đến.
Đầu tiên là binh mã của Hàn Lão Ngũ xuất hiện tại phía nam Tĩnh Hải thành, mà Minh Tô thành lại không còn tác dụng ngăn cản nữa, thậm chí ngay cả chút tiếng gió cũng không có.
Thông Diêm thành Tạ Chử Dương phái người đến báo, ngoài thành đã xuất hiện Càn quân Lạc Hoán bộ;
Sáng sớm hôm sau, phía tây Tĩnh Hải thành xuất hiện một nhánh quân đội quy mô khổng lồ.
Ba đạo binh mã này đều có quy mô lớn hơn dự liệu rất nhiều, bởi vì trú quân ở Giang Nam sợ người Yến như hổ, không dám tự mình xông lên, nhưng khi có tinh nhuệ trợ lực xuất hiện, bọn họ lại bắt đầu trở nên náo nhiệt hẳn.
- Dưới trướng Chung Thiên Lãng có một nhánh quân đoàn kỵ binh lớn nhất Càn Quốc, ừm, giờ khắc này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đạo quân đó của hắn hản là đang ở phía Giang Đông, phụ trách ngăn cản ba đạo binh mã Tiên Bá, Thiên Thiên cùng Trịnh Man kia về giúp.
Vương gia nhìn thông tin đánh dấu trên quân đồ, không khỏi cất tiếng cười to:
- Ha, rõ ràng binh mã nhiều như vậy, lại vẫn di chuyển cẩn thận từng li từng tí đến thế, dùng phương thức ngu xuẩn nhất mà cũng ổn thỏa nhất đến đối phó ta.
Chà chà, Lão Ngu à, nhìn thấy không, người Càn thật đúng là cho ta thể diện mà!
Lưu Đại Hổ cung kính đứng ở bên cạnh, nhắc nhở:
- Vương gia, đám người Bắc tiên sinh còn ở phía trước chờ ngài quyết định đây.
- Hừm, cô đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Trịnh Phàm chỉ một đống túi gấm đặt trên khay trà bên cạnh mình, nói:
- Phái thân vệ, đưa túi gấm này vào trong tay các tướng lĩnh trú quân các lộ.
- Vâng, vương gia. Nhưng mà, vương gia, Minh Tô thành. . .
- Chiếu đưa không lầm, Ngô gia đội tàu, cũng đưa cho ta.
- Vâng,
Lưu Đại Hổ nâng toàn bộ túi gấm lên, âm thầm đánh giá số lượng một hồi, nghi ngờ nói:
- Vương gia, hình như là nhiều hơn không ít.
- Há, nhiều sao, không sao đâu, phái người đưa qua một túi gấm cho mấy đạo đại quân phía Càn quốc, xem như lễ ra mắt.
- Vâng, thuộc hạ đã rõ.
Lưu Đại Hổ ôm túi gấm chuẩn bị đi ra ngoài điều phối nhân thủ chuyển ra ngoài, trước mắt phía nam cùng phía tây Tĩnh Hải thành tuy rằng đều xuất hiện Càn quân, nhưng dẫu sao Càn quân vẫn chưa hoàn toàn vây kín thành trì, hiện nay tin kị ra vào vẫn rất thuận tiện.
Nhưng, chỉ chốc lát sau, Lưu Đại Hổ mới vừa đi ra lại mang một đống túi gấm quay về. Hắn hỏi:
- Vương gia, trên túi gấm này không đánh dấu cái nào cho cái nào, thuộc hạ. . .
- Ngươi cứ phát tùy tiện, bên trong đều rỗng cả.
Lưu Đại Hổ ngạc nhiên một hồi, nhưng thấy vương gia của mình vẫn bình tĩnh ngồi đó, trong lòng Lưu Đại Hổ lập tức ổn định lại, vương gia chính là vương gia, tất cả tất nhiên đều nằm trong lòng bàn tay ngài.
Kiếm Thánh vốn đang ngồi cạnh Trịnh Phàm uống trà, thấy con trai ngốc nhà mình rốt cuộc đã ra ngoài, liền hỏi:
- Túi gấm rỗng là có ý gì? Có tiện nói không?
Nếu là chuyện quân sự cơ mật nào đó, Kiếm Thánh có thể không cần biết.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, cười nói:
- Thật đúng là khó nói.
- Vậy thì không nói, không sao cả.
- Ai ai ai.
Trịnh Phàm đưa tay kéo kéo ống tay áo Kiếm Thánh.
Kiếm Thánh có chút nghi ngờ nhìn về phía Trịnh Phàm.
- Là thật sự khó nói.
Kiếm Thánh nói:
- Ta biết, ta biết, không cần giải thích với ta nhiều như vậy, cũng giống như trước khi lên sân khấu diễn kịch vậy, nói sớm sẽ không linh, đúng không?
- A, ha ha ha.
Trịnh Phàm cười đến cong lưng, hắn liên tục khoát tay, nói:
- Không không không, không phải ý đó, đưa túi gấm rỗng là vì vào lúc này ta cũng không biết nên truyền đạt quân lệnh gì cho các lộ binh mã. Cục diện trước mắt, người Càn dùng phương thức ngu ngốc nhất nhằm vào ta, chiến trường đã bị cố định, binh bài đã sáng tỏ, quỷ thần chi sách trước mắt cũng không dùng được.
- Vậy tại sao còn phải đưa? Chẳng phải là làm điều thừa sao?
Kiếm Thánh hỏi.
- Không giống nhau, không giống nhau.
- Sao lại không giống nhau?
Vương gia nâng chung trà lên, nhấp một ngụm trà, nói:
- Nhỡ đâu xảy ra kỳ tích thì sao?
Đứng ở chỗ cao, gió sẽ càng lớn.
Tạ Ngọc An đưa tay đè hai lọn tóc dài của mình xuống, lại tiện tay quấn chúng sang một bên, để cái mũ che lại.
Hắn quay đầu lại nhìn Tạo Kiếm Sư đi ở phía sau hắn, tóc hơi phồng lên, nhưng không tán loạn.
Tạ Ngọc An cười nói:
- Ngài không thấy mệt sao.
Hiển nhiên, khống chế tóc không loạn cần tốn chút khí huyết, nhưng Tạo Kiếm Sư không quan tâm.
Tạo Kiếm Sư không để ý lắm, thậm chí còn dùng ánh mắt có phần khiêu khích nhìn lướt qua Tạ Ngọc An.
- Trước đó trên đường đi ta biết được một tin, nói là có một vị quan Lễ bộ của triều đình kiến nghị bệ hạ nên đổi lại kiểu tóc của Đại Sở ta, hắn nói nguyên nhân người Yến đánh trận giỏi là vì người Yến sẽ không để lại hai lọn tóc dài này.
Thật ra người Yến cũng có kiểu tóc của riêng mình, chẳng qua so với kiểu tóc truyền thống của người Hạ thì cắt ngắn hơn. Việc “cắt” đó không chỉ ở trên kiểu tóc, mà còn thể hiển ở những phương diện khác.
Trong khi đó, ở phía Tấn đông này lại lưu hành kiểu tóc húi cua. Dưới yêu cầu của Nhiếp Chính Vương, thậm chí ngài còn lấy bản thân làm gương, thì các sĩ tốt trong quân đã cắt tóc định kì, tóc húi cua gần như được xem là trạng thái bình thường của một quân sĩ. Hết chương 2888.



Bạn cần đăng nhập để bình luận