Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2868. Xưng đế



Chương 2868. Xưng đế




- Chờ đánh xong, ta sẽ cân nhắc đi câu cá, dưỡng sinh.
- Nói nhiều như vậy, còn không phải sợ mẫu thân sao.
Trịnh Phàm cười “ha ha”, nói:
- Còn không biết xấu hổ mà nói ta?
Hai cha con nói thầm một đường, đi ra ngoài thưởng hoa lâu.
Tỳ Hưu đã chờ ở đây, Trịnh Phàm xoay người lên Tỳ Hưu.
- Ngựa của ta đâu?
Trịnh Lâm hỏi thân vệ bên cạnh.
Thiên Thiên đi theo phía sau, trực tiếp bị Trịnh Lâm bế lên.
- Đệ đệ không bị bệnh chứ?
Giọng nói Thiên Thiên truyền đến từ phía sau.
- … Trịnh Lâm.
Trịnh Lâm bị Thiên Thiên ôm đến trước người Trịnh Phàm.
Ngay sau đó, Thiên Thiên cũng xoay người lên Tỳ Hưu của mình.
Vương gia nhìn về phía Thiên Thiên, nói:
- Bên Yến Kinh lại đào tạo ra hai đầu Tỳ Hưu, cho ngươi một đầu.
- Không cần, phụ soái, nhi tử cũng có cảm tình với nó.
Thiên Thiên sờ sờ lông mao của Tỳ thú.
Trịnh Phàm gật đầu, đứa nhỏ Thiên Thiên này, nhớ tình bạn cũ, trọng cảm tình.
Đội ngũ bắt đầu tiến lên, mục tiêu là phủ nha của Tĩnh Hải thành, cũng chính là trung tâm quyền lực của Tĩnh Hải thành.
Vương gia và thế tử ngồi chung một đầu Tỳ Hưu, bên cạnh là Tạ Ngọc An, Thiên Thiên, Triệu Nguyên Niên cùng đi, Kiếm Thánh và tạo kiếm sư một trước một sau, bên ngoài còn có Cẩm Y vệ.
Lúc này, Trịnh Phàm cúi đầu, hỏi nhi tử nhà mình:
- Ngươi cảm thấy tiếp theo, nên làm sao bây giờ?
Trịnh Lâm rất bình tĩnh trả lời:
- Cướp bóc thành trì, ủng hộ sĩ khí.
Đại quân lặn lội đường xa, vòng một vòng ở Sở Quốc, trên đường lại vượt qua núi đèo, vất vả lắm mới đến đây, tất nhiên cần một ít cổ vũ.
Mặt khác, quân nhu của đại quân cũng cần giải quyết, không lý nào sau khi vào Giang Nam, lại yêu cầu tiếp tục vận chuyển lương thảo.
- Nói tiếp.
Trịnh Lâm tiếp tục nói:
- Dựa vào quân luật ở Tấn Đông, tiền thu phải lấy trước rồi tập trung phân thưởng sau, trước đây quân luật này đã nhiều lần ra lệnh và giảng giải cho quân Sở, ngươi đã sớm phân chia với Tạ gia. Cho nên, trước mắt để quân Sở cướp bóc, quân Yến xem diễn, dù sao cũng được chia phần cướp bóc.
Tạ Ngọc An bên cạnh nghe được lời này, theo bản năng mà kéo khóe miệng.
Trịnh Phàm nói:
- Tiếp tục.
- Sau khi quân Sở cướp bóc xong, có thể chọn mấy quân sĩ tốt ở Sở để tìm cớ giết chết, bình ổn oán hận của dân, bày vẻ. Khi quân Sở cướp bóc đại môn quý hộ, có thể phái người nhìn chằm chằm, sau khi cướp hơn phân nửa thì lấy danh nghĩa của vương phủ ra để ngăn lại và bảo hộ. Tối đa hóa sự căm giận của người Càn, chuyển đến mâu thuẫn của Càn Sở.
- … Tạ Ngọc An.
- Còn nữa không?
- Cố gắng bắt sống quan lớn của Tĩnh Hải thành, để bọn họ liên thủ gửi công văn đi, hưởng ứng hành động vào Càn của quân ta lần này, là vì giúp tiên đế Càn Quốc báo thù, lật đổ phản nghịch Càn Quốc, đạt tới danh chính ngôn thuận.
- Rồi sao nữa?
Trịnh Lâm quay đầu, nhìn về phía Triệu Nguyên Niên đang cưỡi ngựa bên cạnh, hắn đang chuẩn bị mượn đường Sở Quốc nhập Càn, bị một đạo vương lệnh điều tới đây, ban đầu hắn có làm chút việc vặt ở Tấn Đông, làm rất không tệ.
Thế nhưng, hắn vẫn chưa tham gia giai đoạn đầu quyết chiến với Sở Quốc. Trịnh Lâm duỗi tay, chỉ vào Triệu Nguyên Niên, nói:
- Làm giả một phong di chiếu của tiên đế, lập hắn làm tân quan gia của Càn Quốc.
Hô hấp của Triệu Nguyên Niên đột nhiên cứng lại!
- Hắn là dòng mạch của phúc vương, là cùng hệ với Hoàng đế Thái Tông, vốn danh chính ngôn thuận hơn Triệu Mục Câu.
Triệu Nguyên Niên cắn răng, mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc dao động của mình không đến mức quá rõ ràng.
- Thái Tử còn ở thượng kinh, tiên đế Càn Quốc còn có các hoàng tử khác.
Mặc dù năm đó quân Yến vào thượng kinh, dẫn đến vài vị hoàng tử chết, ví dụ như hoàng tử có đầy võ đức, vậy mà chết trong cuộc chiến với người trong nhà của mình.
Nhưng tiên đế Càn Quốc rất hay dưỡng sinh, bởi vì thân thể dưỡng tốt, cho nên hài tử cũng vô cùng nhiều.
- Ngươi không cảm thấy, lập hắn sẽ có vẻ không đủ danh chính ngôn thuận sao?
Trịnh Phàm hỏi.
Trịnh Lâm nghiêng mặt, nhìn về phía cha của mình. Hắn rất muốn nói một câu, vậy ngươi cố ý điều người ta đến nhập Càn làm gì, cởi quần đánh rắm có vui không?
Thế nhưng, người mù phía sau cha nuôi vẫn luôn biểu lộ vẻ mặt tán dương, trẻ nhỏ dễ dạy;
Mẹ thì nhìn thấy “phụ tử hòa thuận” hiếm khi có được, ánh mắt cũng nhu hòa không ít. Trịnh Lâm thật sự không dám trực tiếp phá đám.
Càng lớn, hắn càng ngày càng phát hiện một sự thật, đó chính là dường như bên cạnh hắn, có rất nhiều người muốn đánh mình?
Sau đó, hắn lại không thể không phát hiện ra một sự thật khác, có thể khiến những người đó không đánh mình, có vẻ chỉ còn cha nuôi mà mình coi thường trước mắt này thôi.
Những năm gần đây, hắn vẫn luôn đi vào một cái chết tuần hoàn, hắn càng coi thường cha mình, thù càng dễ dàng bị đánh…
Mà nếu hắn có thể học được cách vị Thiên Lý Câu của Tạ gia này đối đãi với cha nhà mình, vặn vẹo uốn éo, liếm rồi lại nịnh, dường như hắn có thể đạt được tự do rất nhiều.
Bởi vì cha hắn, thật ra mới là tồn tại khiến cho mọi người xung quanh thần phục không dám ngỗ nghịch.
Nhưng trong lòng hắn chính là ghét người tài giỏi!
Trịnh Phàm đối với nhi tử nhà mình, thật ra vẫn luôn không quá ác cảm, ở trong cái nhìn của Trịnh Phàm, khi người thường vẫn còn nhỏ, đối với thế giới xa lạ và sợ hãi này, sẽ khiến bọn họ theo bản năng sùng bái và bắt chước phụ mẫu của mình. Chờ đến lúc tuổi dậy thì, sẽ bày ra tư thái phản nghịch, cảm thấy phụ mẫu của mình, ừm, hoá ra cũng chỉ là một người thường mà thôi.
Chờ đến khi lại lớn hơn ít nữa, trải qua lòng người dễ đổi thay tự mình lắng đọng lại, mới có thể nhận ra, làm một người bình thường làm một bậc cha mẹ… không dễ. Hết chương 2868.



Bạn cần đăng nhập để bình luận