Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2817. Nhiếp chính vương tham lam



Chương 2817. Nhiếp chính vương tham lam




- Ừ, có điều hiện giờ vẫn chỉ là họa nhỏ, trước tình hình chung, bọn họ cũng không nhảy nhót được cao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phen này Sở Quốc coi như xong đời rồi nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Giống như một kiếm khách ngũ phẩm bị chặt hai cánh tay vậy, ngươi nói hắn là cường giả, hắn phải, nhưng ngươi nói hắn có thể lợi hại tới đâu, vậy đúng là không lợi hại là bao. Sở Quốc bây giờ chỉ còn thiếu trạng thái này. Dù sao mấy trăm nghìn tinh nhuệ không phải mấy trăm nghìn đại quân, cũng không phải mấy trăm nghìn dân số. Tinh nhuệ này muốn bù lại, khó rồi. Không mất công phu năm năm thì căn bản không hồi lại được. Hơn nữa dù cho nó năm năm, trừ khi Đại Yến nội loạn, nếu không nó cũng không cắn được người. Chỉ là đánh tiếp thì hơi phiền phức, cũng hơi không có lời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trận chiến giàu có này, cảm giác thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thoải mái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm ngồi xuống soái tọa của mình, vắt chéo chân: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Binh hùng tướng mạnh, cộng thêm hậu cần đầy đủ, trừ khi chủ tướng đầu úng nước, nếu không xuất phát từ mặt chiến tranh đơn thuần, thì đã dựng được đất bất bại rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trận quốc chiến Yến Sở này, Đại Yến đều vững vàng đè trên đầu người Sở về cả ba mặt sức chiến đấu của quân đội, hậu cần, trình độ tướng soái, cuối cùng lại cộng thêm dương mưu, đã ép người Sở chủ động ra quân tìm kiếm quyết chiến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi càng ngày càng khiêm tốn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc trước ta không có sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tàm tạm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Lưu Đại Hổ bước vào bẩm báo, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, Hoàng công công đến từ biệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công bước vào trong, quỳ xuống hành lễ. Theo lý, hắn là phụng chỉ giám quân, là ngang hàng với chủ soái một quân, nhưng vị trước mặt đây không lưu hành cái này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chiến sự này đã sắp kết thúc rồi, nô tài đặc biệt đến từ biệt Vương gia để về kinh nói cho bệ hạ nghe tình hình trên chiến trường này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vết thương thế nào rồi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô tài sợ hãi, chút thương này lại làm phiền Vương gia lo lắng, Vương gia yên tâm, nô tài da thô thịt dày, dưỡng chút là không sao rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không thể có chuyện, lần sau bổn vương xuất chính, vẫn là không thể thiếu Hoàng công công ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô tài cảm ơn Vương gia hậu ân khen ngợi, trái tim này của nô tài đều là của Vương gia, sau này hôm nào Vương gia uống rượu thiếu đồ nhắm, cứ việc phái người tới căn dặn nô tài, nô tài lập tức móc tim ra băm nát, trộn dầu mè, đích thân bưng lên cho Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm đó Ngụy Trung Hà nói bổn vương biết nói chuyện, cô còn tin thật. Bây giờ xem ra, cô vẫn là kém xa những công công ở trong cung môn như các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia yên tâm, nô tài trở về nhất định sẽ xem thường lão già Ngụy Trung Hà kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Về mặt lý lịch, Hoàng công công và Ngụy công công là ngang vai ngang vế, chỉ là về công việc thì vẫn không quý hơn Ngụy Trung Hà. Lúc trước hắn tất nhiên không dám lên mặt trước mặt Ngụy Trung Hà, bây giờ đã khác rồi, mấy lần giám quân công trạng thấm vào, tương đương thần công hộ thể, về địa vị đã cách biệt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, chỗ cô có một bức thư, đưa cho bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô tài tuân lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công tiến lên, cất thư vào trong ống tay áo, vẻ mặt như thường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giữa Yên Kinh thành, Phụng Tân thành và lều soái vốn có kỵ binh truyền tin ngày đêm không ngừng nghỉ, lại vẫn phải để đích thân hắn đưa thư, rõ ràng bức thư này không hề tầm thường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia còn chuyện gì căn dặn nô tài không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đi đường bình an. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công lại quỳ rạp xuống: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô tài khấu tạ đại ân của Vương gia, Vương gia, lão nhân gia ngài phải chú ý thân thể, nô tài về đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công vừa ra khỏi lều soái, Lương Trình đã bước vào, rõ ràng trước đó đã đến rồi, chờ ở bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nào nào nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đứng dậy, bước xuống khỏi soái tọa, dặn dò: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại hồ, bản đồ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ trải bản đồ xuống dưới đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A Trình, lần này ngươi không có trận đánh, ngứa tay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ vẫn ổn, chỉ cần bên Chủ thượng đánh thắng là được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy sao được, ngươi vất vả luyện binh nhiều năm như vậy, đâu thể để ngươi chỉ bỏ trứng mà không ăn cơm chiên trứng chứ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh ở bên cạnh không nhịn được cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lương Trình do dự, dường như cảm thấy bản thân nên cười, cho nên đã cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi tính toán chút, chỗ chúng ta hiện giờ có thể điều động bao nhiêu binh mã, dưới tiền đề ổn định được cục diện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lương Trình nhìn về phía Trịnh Phàm, nghi ngờ nói: ͏ Hết chương 2817.



Bạn cần đăng nhập để bình luận