Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2685. Xếp hàng



Chương 2685. Xếp hàng




Trấn Nam quan à…
Đáng tiếc, hai huynh đệ chưa có cơ hội đi về phía Nam xem phong thái của cửa ải hiểm yếu kia, đã lập tức bị bao trùm trong lao động nặng nề.
Phụ binh phụ binh, ý nghĩa chính là đánh phụ trợ, lúc chính binh cần bổ sung và phối hợp binh mã, phụ binh đi, lúc dân phu cần bổ sung và phối hợp lao động, vẫn là phụ binh đi. Cũng may mặc dù Đàm lão ngu ngơ trong việc vạch kế hoạch tiền đồ cho con trai, nhưng dù sao cuộc sống trong nhà dư dả, hai con trai nhỏ ăn cũng tốt, lớn lên cũng coi như mạnh khỏe, sau khi vượt qua sự cực nhọc ban đầu, rất nhanh cũng đã thích ứng được.
Trại đã dựng xong, thực ra trại này hơi cẩu thả.
Ngũ trưởng nói quân trại tiêu chuẩn chắc chắn, kiên cố hơn cái này nhiều, có điều đây bình thường là các chính binh tự mình làm, phụ binh chỉ có thể làm trợ thủ.
Hôm nay, đội ngũ này của huynh đệ Đàm gia bị phái đến một bảo trại, nhìn từ xa bảo trại này không khác gì Tấn An bảo, nhưng sau khi đến gần mới phát hiện nơi này vậy mà lại có thành quách.
Trong thành kho lương cao ngút.
Hai huynh đệ xuất thân nông hộ đều ngơ ngác, Đàm Tiểu Dũng thậm chí còn phát ra tiếng thán phục:
- Trời ơi, bên trong này chứa bao nhiêu lương thực vậy.
Đàm gia bây giờ coi như là nhà nông hộ, trong nhà cũng có kho thóc nhỏ, để ở đó là niềm vui được mùa và sức mạnh đối với cuộc sống tương lai.
Nhưng sự vui vẻ của loại tiểu nông tiểu hộ kia, khi đối mặt với một, không, từng ngọn tràn đầy to lớn này, chỉ có thể bị chấn động tới mức phục sát đất.
Hai huynh đệ có ký ức lúc nhỏ bị chịu đói, có sự kính nể đối với lương thực tận trong xương, chỉ là loại kính nể này đến quá mức khiến người ta khó có thể hình dung.
Lúc này, có đội ngũ đang không ngừng vào bên trong vận chuyển lương thực, đồng thời cũng không ngừng có người vận chuyển lương thực từ bên trong ra ngoài.
Đây vốn là vị trí hậu cần của Trấn Nam quan, thậm chí điểm trung chuyển hậu cần giai đoạn đầu tiên của cả chiến dịch tiếp theo chính là ở nơi này.
- Ngẩn ra đó làm gì, nào, đừng để tụt lại phía sau!
- Vâng.
Huynh đệ Đàm gia bị gọi đi vào trong với thượng quan.
Bên trong có một lượng lớn nhân lực đẩy xe, còn có rất nhiều động vật kéo xe.
Hai huynh đệ Đàm Nhị Dũng và Đàm Tiểu Dũng, Nhị Dũng ở phía trước vòng dây thừng qua vai bắt đầu kéo, Tiểu Dũng ở phía sau giúp duy trì thăng bằng và đẩy cùng.
Đội ngũ chở đầy lương thực trở về nơi đóng quân trống trải lúc trước bọn họ dựng lên.
Vận chuyển lương thực là công việc thể lực chân chính, sau khi chuyển vào, thượng quan để mọi người nghỉ ngơi.
Huynh đệ Đàm gia trở về lều vải của bọn họ, có y giả trong quân bắt đầu phân phát nước thảo dược và vải xô.
Trong quân chia cấp bậc, chiến binh có thể được chia kim sang dược tốt nhất, dân phu phụ binh chỉ có thể dùng nước thảo dược kém hơn một bậc. Hôm nay vận chuyển lương thực, có không ít người không có kinh nghiệm, các vị trí như tay và vai bị mài ra vết máu, nhất định phải xử lý.
Tiểu Dũng bôi thảo dược giúp nhị ca của mình, nước thảo dược kích thích, thi thoảng Nhị Dũng cắn chặt khớp hàm hít ngược khí lạnh, nhưng lại vẫn không nhịn được ca ngợi, nói:
- Mẹ ơi, nhiều lương thực như vậy, mười đời nhà chúng ta cũng ăn không hết.
- He he.
Tiểu Dũng cũng cười theo:
- Nhị ca, nhiều lương thực như vậy, đây có thể cung cấp cho bao nhiêu binh mã nhỉ?
- Cái này ngươi phải hỏi đại ca, ta tính không ra.
Nhị Dũng rất tự biết mình:
- Nhưng nếu như đại ca biết ở đây có nhiều lương thực như vậy, bọn họ ở phía trước đánh trận, trong lòng chắc sẽ rất yên tâm nhỉ.
Tiểu Dũng phụ họa, nói:
- Đúng vậy, giống như cha nói có lương thực ở đây, gặp chuyện gì cũng không cần hoảng sợ.
… …
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày hôm sau, nơi đóng quân bắt đầu bận rộn, việc làm chủ yếu chính là đào hố nấu ăn, hấp bánh bao.
Không có đầu bếp chuyên môn ở đây, nhưng trong phụ binh doanh và dân phu doanh, nếu nói không biết nấu ăn đúng là rất ít, quan trọng nhất là… cũng không cần chế biến món ngon tinh xảo gì.
Nhào bột thì nhào bột, đun nước thì đun nước, cho vào lồng hấp thì cho vào lồng hấp, bận rộn tới khí thế ngút trời.
Thời gian này tất nhiên không thể thiếu tự mình ăn vụng chút ít, nhất là bánh bao “có nhân” Vương gia chế ra là được yêu thích nhất.
Có điều, đối với loại “ăn vụng” này, cho dù là các thượng quan cũng một mắt nhắm một mắt mở, bây giờ ngươi có thể ăn bao nhiêu thì có thể ăn bấy nhiêu, chỉ cần không đi ẩn núp. ͏
Dù sao thông thường, theo tập tục trong quân của Tấn Đông, lúc đội ngũ tụ tập thì phải ăn một bữa no, lần sau có thể ăn no chính là lúc huyết chiến rồi.
Sau trưa, binh mã từ phía Bắc đến, mà thức ăn bên này cũng đã chuẩn bị đâu vào đó.
- Ế, là Dã nhân?
Đàm Tiểu Dũng tinh mắt, kêu lên tiếng trước tiên.
- Đây chắc chính là quân tay sai Dã nhân Vương gia điều động từ trên cánh đồng tuyết mà đại ca nói.
Đàm Nhị Dũng nói.
Tấn Đông cũng có Dã nhân, thực ra các quân bảo đều có, điểm tụ tập Dã nhân quy mô lớn nhất thì là Phạm Thành.
Trong Dã nhân cũng có tiêu hộ, nhưng vẫn là nhiều dân hộ bình thường hơn. Bình thường, Dã nhân là thấp nhất trong thứ bậc giai cấp, chịu một vài bắt nạt và chèn ép cũng là chuyện bình thường.
Vương phủ bên trên cũng biết rõ trong lòng việc này, nhưng cũng không đặc biệt yêu cầu quan lại bên dưới quan tâm và bảo vệ Dạ nhân hơn, chỉ yêu cầu làm được bình đẳng theo luật pháp. Mà dân hộ Dã nhân cũng hiểu địa vị của bản thân, lúc tế bái, tập hợp cũng đều rất biết điều mà xếp ở cuối cùng. Mấy năm nay hòa hợp lại, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nên cũng không còn nảy sinh sự kiện ác tính chống đối Dã nhân mang tính tập thể nữa. Cộng thêm mọi người “cùng một quê hương”, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cũng lười tiếp tục cãi đỏ mặt nữa.
Kịch dân dã trong bảo trại thi thoảng cũng sẽ diễn một số vở kịch liên quan tới Dã nhân, trong kịch thể hiện ra là bách tính Dã nhân bình thường đối mặt với thiên tai và sự thê thảm và bất lực lúc bị quý tộc đứng đầu Dã nhân bóc lột, tranh thủ có được sự đồng cảm của bách tính khác.
Nói cho cùng, trước khi Vương gia giá lâm Tấn Đông khai sáng nơi “thế ngoại đào viên” này, đa số bách tính nơi đây cũng đều từng trải qua cuộc sống thê lương sống đầu đường xó chợ.
Trong vở kịch là Vương gia xuất hiện giải cứu những bách tính Dã nhân sinh sống cơ khổ, bị nô dịch này, cho bọn họ cơm ăn và đất trồng, rất hợp với tình hình, cũng rất nhất trí.
Điều này cũng không tính là tô son trát phấn và sửa đổi quá mức, dù sao năm đó đại quân Dã nhân nhập quan đốt giết cướp bóc, sau khi bị Vương gia chặn đường lui của Tuyết Hải quan, cơ bản đã bị diệt toàn bộ. Tù binh còn lại cũng đa số tiêu hao trong việc sửa chữa công trình của Tuyết Hải quan, có thể nói là xác chết chất đầy.
Bây giờ Dã nhân của Tấn Đông một phần là bắt cướp về, một phần là tự mình di chuyển vào, tóm lại đều là Tấn Đông chủ động thu hút vào để bổ sung dân số lao động.
Nhưng Dã nhân xuất hiện lúc này là cưỡi ngựa, vác cung tên, mặc dù bọn họ rất ít người mặc giáp, đao và cung tên trông hơi sứt mẻ, nhưng loại khí tức Dã nhân nguyên thủy này vẫn quá nặng, khiến người ta có cảm giác hơi không thích ứng.
Ít nhất, Đàm Nhị Dũng và Đàm Tiểu Dũng là cảm thấy như vậy.
Dù sao, dân hộ Dã nhân trong bảo trại của bọn họ, trẻ con cũng đến học xã, hơn nữa đều không để kiểu tóc Dã nhân, y phục ăn mặc cũng đều tạo ở Yến Quốc, hoặc gọi là Hạ phong.
Giáo uy quân Yến trong doanh trại tiến lên đàm phán, sau đó không lâu, binh mã tay sai Dã nhân bắt đầu vào trại, bọn họ giống như từng đám sói đói, ngửi thấy mùi thơm là đi qua.
Mỗi người một bát canh thịt, hai bánh bao to có nhân, đây chắc chắn là ăn không no, còn lại dùng bánh nang chống đỡ, bột mì tinh tế cũng không thể cung cấp thoải mái.
- Nào, bánh bao, đừng vội, xếp hàng, xếp hàng.
- Ngươi, hai cái, ngươi, cũng hai cái.
Đàm Nhị Dũng và Đàm Tiểu Dũng được sắp xếp ở vị trí phân chia bánh bao.
Bánh bao trong lồng hấp trước mặt đã chia xong, hai huynh đệ lại chuyển từ phía sau lên.
- Mẹ nó, đói chết mất.
- Phải phải, thiếu chủ.
Đàm Nhị Dũng hơi kinh ngạc, chia bánh bao lúc trước ra, nghe được “tiếng chim” của những Dã nhân này, hiếm khi gặp được người nói tiếng Hạ lưu loát như vậy.
Dã nhân này còn mặc giáp, hơn nữa còn là mũ giáp quy định của quân Tấn Đông, một số Dã nhân bên cạnh hắn ta cũng đều mặc giáp. Trang bị này trong quân tay sai Dã nhân có thể nói là cực kỳ hoang phí xa xỉ.
- Nào, ngươi hai cái.
Đàm Tiểu Dũng đưa hai bánh bao qua.
- Hai cái sao đủ ăn?
Dã nhân mặc giáp này ném bánh bao trong tay về lồng hấp, lại giơ tay bê cả lồng hấp lên, nói với thân tín bên cạnh:
- Đi, ăn từ từ, ta nói cho các ngươi biết, chỉ có bánh bao có nhân này của đất Tấn mới thật sự đủ vị, ta thích sai người đến Tuyết Hải quan để mua. ͏ Hết chương 2685.



Bạn cần đăng nhập để bình luận