Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2878. Ta là võ phu



Chương 2878. Ta là võ phu




Thế tử ngồi không động đậy, Trịnh Phàm giơ tay chặn lại, Triệu Nguyên Niên sửng sốt, sau đó, Trịnh Phàm nhìn về phía Triệu công công đứng bên cạnh.
Trong phút chốc, Triệu công công chỉ cảm thấy sau lưng lạnh băng, lập tức giơ tay “cướp” lấy ấm trà từ trong tay quan gia, bắt đầu rót trà.
Triệu Nguyên Niên cười khổ nói:
- Đây là điều ta nên làm.
Trịnh Phàm lắc đầu, nói:
- Không cần thiết phải vậy, ngươi cũng coi như là nửa người trong nhà, bây giờ lại đã làm quan gia, trước mặt người mình, không cần như vậy, cho bản thân chút thể diện.
- Vâng, vâng.
Triệu Nguyên Niên rất cảm động, đây không phải giả vờ, vì quan hệ của mẹ hắn, cho nên hắn có hiểu biết đối với cuộc sống trong Vương phủ, hoặc gọi là loại không khí người một nhà kia.
Trịnh Lâm im lặng uống trà.
Thực ra những lời này do Thế tử như Trịnh Lâm nói là thích hợp nhất, bởi vì Trịnh Phàm đã không cần “ban ơn” nữa, người bên dưới không ai dám phản đối hắn, không phải áp bức, mà là sự thần phục mang theo kính nể.
So sánh ra, những “ân trạch” này nên để người thừa kế này chia lãi lợi ích mới tối đa hóa.
Trịnh Phàm tin con trai này của mình không phải không hiểu những đạo lý này, nhưng hắn lại lừa làm.
- Chơi vui không?
Trịnh Phàm hỏi.
Trịnh Lâm do dự chốc lát, rồi gật đầu, nói:
- Tạm được.
- Có hơi gượng ép.
Trịnh Phàm nói:
- Vậy lần sau không còn cơ hội rồi.
- Vui.
Trịnh Lâm sửa lời.
- Ừ.
Vương gia hài lòng rồi.
Triệu Nguyên Niên ngồi ở bên cạnh nói:
- Ta thật sự không ngờ hôm đó sẽ gây ra trận đánh lớn như vậy.
Trịnh Phàm nhìn Triệu Nguyên Niên, cười nói:
- Không ngờ tới thật, Giang Nam này còn có huyết dũng này?
- Vâng.
Triệu Nguyên Niên gật đầu.
Phúc Vương phủ ở Trừ quận, không tính Tam Biên, nhưng lại dựa vào Tam Biên, nếu không Trịnh Phàm cũng không thể nào đánh vào mấy lần.
Mà Triệu Nguyên Niên trước khi làm “chó”, cũng từng chống đối, nhưng lại bị trấn áp hết lần này tới lần khác, cuối cùng hắn đã khuất phục.
Hắn từng tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Thiết kỵ Đại Yến, cũng từng chứng kiến sự đáng sợ của Vương gia này, những năm ở Tấn Đông này, điều hắn nghe hắn thấy lại càng khắc sâu một loạt nhận thức này. Cho nên trong ý thức của hắn, phản kháng Vương gia này là một chuyện rất hoang đường, rồi bắt đầu ngạc nhiên và nghi ngờ, tại sao người Càn ở đây lại dám làm thật.
Tâm trạng này của hắn rất bình thường, bình thường điều mà người làm tay sai hán gian không thể chịu đựng nhất chính là bản thân đã quỳ xong rồi, lại thấy “đồng loại” lúc trước vẫn còn đang đứng. Sao các ngươi dám, sao các ngươi dám?
Con người có một loại ý thức tự bảo vệ bản thân điển hình, giống như buôn bán vậy, ai cũng không hy vọng tự mình hoàn toàn phủ nhận chính mình, bên trong rót vào không chỉ là tiền bạc, còn có nhân cách.
- Giang Nam rộng lớn tất nhiên phong phú, có cái gì đều không tính là kỳ quái, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều quá.
Trịnh Phàm an ủi.
- Vâng, Vương gia nói phải.
- Huyết dũng của nó cũng chỉ có chút này, không thể nào lâu dài.
Vương gia bê cốc trà lên, nhấp một ngụm trà, nói tiếp:
- Hai tòa thành Thông Diêm, Minh Tô đã mở cổng đầu hàng rồi.
Hai tòa thành này chia ra Nam Bắc Tĩnh Hải, về quy mô không bằng được Tĩnh Hải, nhưng cũng không tính là thành nhỏ.
Liên quân Yến Sở dưới sự khống chế của Trịnh Phàm ngay từ lúc bắt đầu đã không tham tấn công liều lĩnh, đi hưởng thụ sự vui vẻ công thành đoạt đất kia, mà rất cẩn thận, thậm chí có thể nói là hơi “co đầu rụt cổ”.
Nhưng “tạo phản” thất bại của hành cung quan trọng nhất là ba trấn thất bại và bị chiếm đóng, khiến thế gia đại tộc và quan thân… thậm chí là bách tính Càn Quốc của khu vực này đều không nhìn thấy hy vọng nữa.
Cho nên người Yến chỉ phái ra một binh lực nhỏ đến thử chiêu hàng, ừm, lúc trước thực ra cũng đang làm, cuối cùng vào lúc này đã có hiệu quả.
Ba trấn kia coi như là đường binh mã duy nhất có thể đánh trận thật sự trong khu vực này, mặc dù “binh mã” trên binh sách của các đất Giang Nam vẫn không ít, nhưng bên trong có một nửa là “âm binh”, một nửa còn lại cũng đã không có tinh thần từ lâu, còn vô dụng hơn Kinh doanh của Thượng Kinh.
Có vài người có dũng khí, có tức giận, bọn họ đã đấu tranh, sau đó đã thất bại, trên một trình độ nhất định quả thật đã báo rõ huyết dũng của Giang Nam Đại Càn, nhưng đồng thời cũng tìm được cái cớ và lý do cho người lựa gió bỏ buồm. Nếu phản kháng đã không có tác dụng… vậy thì đầu hàng thôi.
- Đây… đây đúng là tốt quá rồi.
Triệu Nguyên Niên rất ngạc nhiên vui mừng.
Bởi vì điều này tức là lãnh thổ Hoàng đế trên danh nghĩa như hắn quản hạt cuối cùng cũng không còn chỉ giới hạn ở một góc Tĩnh Hải, giữa Nam Bắc cũng được kéo ra rồi.
Quan gia này cuối cùng đã không còn là thành chủ đơn thuần nữa.
Bên trong này thực ra cũng có tác dụng của Ngô gia, hai thành Thông Diêm, Minh Tô cũng ở ven Càn Giang, đội thuyền Ngô gia vừa lên chẳng khác nào là một đòn cuối cùng, thúc đẩy bọn họ đầu hàng.
Chỉ là mãi đến bây giờ, Vương gia cũng chưa đích thân gặp mặt Ngô Tương.
Trịnh Lâm tiếp tục im lặng uống trà, ăn điểm tâm.
- Cũng không chê ngấy.
Vương gia nói.
Loại điểm tâm này hiện giờ vẫn chủ yếu là ngọt, gia đình giàu có ăn điểm tâm chỉ có một đĩa nhỏ đó, thậm chí có thể chỉ có một miếng nhỏ, ăn từ từ, lại thưởng thức trà trò chuyện, một buổi chiều đã tiêu phí qua rồi. Nhưng con trai nhà mình là cho hết miếng này đến miếng khác vào trong miệng, nhìn hai đĩa đã thấy đáy rồi.
Trịnh Lâm trợn trắng mắt nhìn cha già nhà mình, trả lời:
- Ta là Võ Phu.
Trong lòng Trịnh Phàm hiểu ý, hắn vẫn luôn có người bên cạnh đưa thang, sao lại không biết công dụng của thang? Hết chương 2878.



Bạn cần đăng nhập để bình luận