Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2917. Họ trịnh thượng kinh



Chương 2917. Họ trịnh thượng kinh




- Không đến mức thích.
Trịnh Phàm nói:
- Chỉ đơn thuần xem như một loại tu hành thôi.
Câu trả lời này, đúng quy đúng củ rồi.
Người mù đưa tay, từ trong túi tiền của mình lấy ra một quả quýt.
Trịnh Lâm thấy liền biến sắc.
Cũng may, cha nuôi không bóc quýt, mà để nó ở trong tay, thưởng thức.
- Mới vừa nhận được tin, hoàng đế thuần phục Tam Biên, đang hướng về phía chúng ta.
- Há, cha nuôi lo lắng sao?
- Còn không đến mức lo lắng, thiên hạ chưa định, mọi chuyện không thể giải quyết trong thời gian ngắn.
- Ồ.
Trịnh Lâm gật đầu.
- Thôi, không nói với ngươi mấy chuyện này nữa, canh giờ sắp đến rồi, ngươi đi thành bắc đi.
- Phụ thân muốn tổ chức nghi thức nào sao?
Người mù hồi đáp:
- Trồng cây tiết.
. . .
Phía Bắc Thành Thượng Kinhc,
Một sân bãi được dọn sạch sẽ.
Đại Yến Nhiếp Chính Vương dưới sự vây xem của một đám tướng lĩnh, thân vệ cùng với các đại thần huân quý người Càn, các bách tính… cầm xẻng lên, đào tượng trưng hai cái trong cái hố đã đào sẵn.
Sau đó, hắn đưa tay nhận một cây liễu nhận ra được đưa tới, đặt nó vào trong.
Cuối cùng, lại cầm lấy cái xẻng, ất xuống hai xẻng đất.
Cẩm y thân vệ bên cạnh hắn nhanh chóng tiến lên, lấp đất lại cho xong.
Vương gia vỗ tay một cái, lui về phía sau hai bước, nhìn cây liễu này một cái, lại nhìn tường thành Thượng Kinh chót vót cách đây không xa, khóe miệng nở nụ cười.
Hơn 100 năm trước,
Sơ đại Trấn Bắc Hầu đại phá 500 ngàn đại quân Càn Quốc, tại nơi biên cảnh trồng một cây liễu.
Mà ở hơn 100 năm sau,
Đại Yến Nhiếp Chính Vương ở một bên kinh thành trồng xuống một cây liễu, lệnh một đội sĩ tốt ngày đêm trông nóm, không được hư hao.
Đồng thời, còn lập bia cạnh cây liễu, trên bia có khắc thơ:
Dương tiên sách mã trục ngân lãng, thanh lưu điều đệ khán đào hoa.
Câu thơ này miêu tả cảnh tượng lúc sơ đại Trấn Bắc Hầu đại phá quân Càn.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, lạc khoản dưới bia không phải là Đại Yến Nhiếp Chính Vương,
Mà là: Ngân Lãng quận Thúy Liễu bảo phòng giữ —— Trịnh Phàm.
Hoàng đế Đại Yến ngự giá, đi qua Biện Hà.
Đợi đến khi đến gần thành Thượng Kinh nhìn thấy bách tính đất Càn nối đuôi nhau đến cung nghênh. Nói là chào đón Vương sư thì hình như cũng không thích hợp. Nhưng nếu phải nói là căm hận thì cũng không dữ dội đến như vậy.
Một là bởi vì thanh đao lạnh lẽo âm trầm của giáp sĩ Tấn Đông trong thành kia thực sự làm người ta sợ hãi. Người nên phản đã làm phản, hơn nữa đều bị trấn áp, người nên thắt cổ tuẫn quốc đốt nhà mình, thi thể hoặc là lạnh băng hoặc là hóa thành tro. Nên đóng cửa không bạo lực không hợp tác cũng không ai đi nhờ hắn và làm khó dễ hắn.
Quan trọng nhất chính là lần này Nhiếp Chính Vương vào Thượng Kinh không giống với lần trước, bởi vì Triệu Mục Câu chọn đầu hàng, tuy rằng chính hắn làm thiên tử bị nhục nhã lớn như vậy, nhưng đúng là đã bảo vệ cho mảnh đất kinh kỳ không phải gặp tai họa binh lính tẩy rửa như năm đó.
Vì vậy mỗi người đều có phương hướng chính mình có thể lựa chọn, mà sợ chết mới là thái độ bình thường của chúng sinh. Dân chúng đương nhiên là phải phối hợp thì phối hợp, ngược lại trăm năm qua lúc bọn họ đối mặt với quan gia cũng giống như vậy, đặc biệt là bách tính ở kinh thành cũng xem như là đã quen cửa quen nẻo với những tràng cảnh này.
Hoàng đế Yến Quốc đến rồi, bọn họ cũng ra khỏi thành nghênh đón. Khi loan giá của Hoàng đế đi qua cũng có thể quỳ rạp xuống đồng thời “Sơn hô vạn tuế”.
Ánh mắt của Cơ Tầm Quyết nhìn xuyên qua rèm che loan giá liếc qua từng gương mặt đều mất cảm giác mà vẫn còn mang theo vẻ bàng hoàng đang quỳ rạp xuống ở hai bên đường lớn kia, hắn còn chưa chìm đắm vào trong tiếng “Vạn tuế” này.
Hắn lặng lẽ phun ra hạt nho trong miệng, Ngụy công công vươn tay nhận lấy. Trương công công bên cạnh lại cầm một mảnh lụa nhẹ nhàng lau miệng cho bệ hạ.
- Xem ra họ Trịnh đã xử lý Thượng Kinh tốt lắm.
Góc độ Hoàng đế nhìn nhận sự việc chắc chắn không giống với người bình thường. Từ lúc đi qua Biện Hà hắn đã quan sát, đô thành nước Càn trước kia hiện tại này bây giờ đã khôi phục hệ thống vận hành, tuy rằng hiệu suất còn rất thấp, mặc dù trên cơ cấu còn có sơ sót nhất định nhưng nó quả thật đã đang vận hành.
Làm một người chinh phục trong thời gian ngắn có thể làm đến mức này, đúng thật là rất cừ khôi. Chẳng qua, nếu hắn là Trịnh Phàm thì Hoàng đế cũng thấy đây là chuyện thường thôi.
Trên thực tế, năm đó sở dĩ Tĩnh Nam Vương hết lần này đến lần khác che chở cho họ Trịnh kia, Phụ hoàng vì sao lần lượt đề bạt họ Trịnh kia với tiêu chuẩn Đại tướng biên cương kia, không chỉ là vì họ Trịnh này biết đánh trận, năng lực chính trị của hắn cũng là một điểm cực kỳ quan trọng.
So sánh ra, năm ấy quan chức cao hơn họ Trịnh hoặc là đám binh lính đầu lĩnh kia đều đã bị vứt lại đằng sau xa xa không nhìn thấy.
Chỉ có đứng ở góc nhìn toàn cục, đứng ở góc nhìn của kẻ làm ăn va kẻ thống trị mới có thể nhìn thấy rõ được họ Trịnh là loại người tài như vậy, rốt cục quan trọng đến cỡ nào.
Hắn tính toán, những đầu lĩnh quân doanh khác cần tiếp viện hỗ trợ, mà hắn không những có thể nhanh chóng tự cung tự cấp cho bản thân phát triển, hơn nữa có thể làm hết khả năng tản ra ảnh hưởng quân sự.
Thật là không cần tri kỷ quá như vậy đâu.
So sánh với nhau, cái gọi là nuôi hổ thành họa, trong thời kỳ đặc biệt cũng hoàn toàn không đáng kể tới.
Đợi đến khi loan giá sắp đi vào cửa thành, đội ngũ nghênh đón chính thức cuối cùng xuất hiện.
- Trẫm đoán thử tên họ Trịnh kia chắc chắn sẽ không đích thân tới đón tiếp trẫm, hơn nửa là phái đứa con trai kia của hắn tới. Hết chương 2917.



Bạn cần đăng nhập để bình luận