Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2890. Túi gấm



Chương 2890. Túi gấm




Nếu ta không còm…
Được thôi, cha ta lập tức suất lĩnh toàn bộ nhân lực dưới trướng tử chiến, hoàn toàn đầu quân cho người Yến, không tiếc đem toàn bộ Tạ thị, đem gần phân nửa Sở nam, tất cả đều hiến cho người Yến, chỉ để báo thù cho đứa con trai này của hắn.
Ngươi nói xem, vì sao bệ hạ muốn lôi kéo Tạ thị ta?
Bởi vì Tạ thị ta thật sự dám phản, cũng dám vò mẻ không sợ bể với hắn, Tạ thị không phải là thứ ngu dễ lừa như Khuất thị Hùng thị Chiêu thị cùng với Độc Cô thị nhà ngươi!
Lão tử không yêu Tấn phong, thứ lão tử quyến liến chính là y quan Đại Sở, chứ không phải Hùng lão tứ hắn!
Tạo Kiếm Sư từ đầu đến cuối không mở hộp kiếm ra.
Gió vẫn đang thổi.
- Ngươi cũng cảm thấy như vậy chứ?
Tạ Ngọc An đưa tay đặt lên vai Tạo Kiếm Sư.
- Đúng chứ? Ngươi cũng cảm thấy, Nhiếp Chính Vương này chỉ sợ lần này vẫn không thua được. Trước đây không có cảm giác đó, nhưng trận này ở chung trong soái trướng lâu như thế, cảm giác đó lại càng mãnh liệt.
Tạo Kiếm Sư nhìn về phía Tạ Ngọc An, hỏi:
- Còn có thể thắng?
Tạ Ngọc An nhún vai một cái, nói:
- Ta không biết hắn nên làm như thế nào mới có thể thắng, cho nên ta liền chẳng muốn suy nghĩ. Ta chỉ biết, hắn thật sự chưa từng thua bao giờ.
. . .
Cửa thành Thông Diêm thành bị mở ra, mấy kỵ sĩ Tạ gia quân giục ngựa ra khỏi thành, chạy hướng phía nam Tĩnh Hải thành.
Bọn họ mang theo không phải sổ con quân tình, mà là một cái đầu người, một cái đầu người của nội vệ Phượng Sào, phía trên còn mang theo thánh chỉ.
Tạ Chử Dương đứng ở trên tường thành, hai tay chắp sau lưng.
Một đường hành quân tới đây, tuy rằng hắn vẫn còn tiếp tục ngồi xe lăn, nhưng đã có thể kiên trì đứng thẳng rồi.
- Hùng lão tứ, ngươi mơ đẹp lắm!
Tạ Chử Dương trầm mặt, gầm nhẹ với tà dương:
- Ngươi một đời tự xưng là giống như vị tiên đế kia của Yến Quốc, ha ha, ta phi!
Ngươi học được sự ẩn nhẫn của người ta, cũng học được thủ đoạn của người ta, nhưng ngươi lại không thể học được lòng dạ của người ta!
Đứng phía sau Tạ Chử Dương là một nhóm tướng lĩnh, nhân sơ so với lúc ở Cổ Việt thành trước đó đã ít đi gần một nửa.
Tổn thất của quân Tạ gia trong trận đại chiến Yến – Sở trước đó thật sự quá lớn rồi.
- Tạ Huy.
- Có mạt tướng!
- Người Càn ngoài thành vẫn còn đang chờ ta hợp tác đây, tối nay, ngươi lĩnh một bộ binh mã đi tập doanh.
Không cần chiến công gì cả, chỉ là muốn nói cho người Càn biết, mẹ kiếp hắn dám tiếp tục nhảy nhót ở trước mặt lão tử, lão tử sẽ mang bàn đinh tới.
Lão tử muốn thay Nhiếp Chính Vương kia, hỗ trợ đinh ở đây!
- Mạt tướng tuân mệnh!
Tạ Chử Dương xoay người, ánh mắt đảo qua những tướng lãnh này. Bọn họ không phải gia thần thì chính là con cháu, đều là người trong nhà.
- Lần trước, ta mang theo các ngươi cùng đánh người Yến, đó là vì để làm trọn bổn phận đại nghĩa!
Chúng ta đã làm tròn bổn phận, Tạ gia ta đã xứng đáng với Sở quốc xứng đáng với người Sở, thậm chí sớm xứng dáng với Hùng thị hắn rồi.
Lần này, ta mang theo các ngươi giúp Nhiếp Chính Vương kia đánh người Càn, là vì kiếm cho các ngươi một tiền đồ tốt.
Cho dù sau này người Yến thật sự đoạt được thiên hạ này, thật sự chỉ huy Chư Hạ này, thì ngươi, ngươi, ngươi, còn có các ngươi nữa, cũng sẽ mau chóng có nơi để đi.
Các ngươi không nên cảm thấy các huynh đệ đồng đội chết trong tay người Yến ở chiến trường trước là vô ích.
Không.
Bọn họ không hề chết vô ích.
Ưỡn mặt chủ động chạy tới đầu hàng, người Yến sẽ chỉ coi ngươi là cẩu.
Có đại nghĩa trước, lại đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mẹ kiếp người ta mới coi ngươi là người!
Lần này, người Càn bỏ tiền vốn không nhỏ, nhưng lão tử đánh cược, đánh cược họ Trịnh có thể thắng!
Các tướng lĩnh mệnh thối lui.
Lúc này, một vệt bóng đen xuất hiện bên cạnh Tạ Chử Dương, đưa ra một phong thư nhà.
Tạ Chử Dương mở phong thư ra xem, xem xong.
- Nương, sao ngươi không đưa cho lão tử sớm một chút.
- Chủ nhân không đồng ý với lào giáo huấn trước đó sao?
Tạ Chử Dương có chút bất mãn nói:
- Hừ! Mà thôi, nhãi con ở nhà vẫn xem như là nghe lời.
- Chủ nhân, người bên cạnh thiếu chủ vẫn còn quá ít, có muốn nô tài…
Tạ Chử Dương vung tay, nói:
- Ngươi nói xem có kỳ quái hay không, lúc bán mạng cho Hùng lão tứ, phía sau lưng vẫn rất lạnh. Nhưng lúc quyết định giúp họ Trịnh kia đánh trận, hình ảnh, lại cảm thấy yên ổn rồi.
Vị kia là hoàng đế Đại Sở của ta, nhưng vị này, mới trước đây không lâu ta còn đánh nhau với hắn đến tối tăm mặt mũi.
Haizz, cũng không nghe nói tên họ Trịnh kia hiền lành gì, chuyện đồ thành giết tù binh hắn làm cũng không ít. Lúc trước khi ở soái trướng nhìn thấy hắn, cũng tiếp xúc hắn mấy lần, tính khí đó chẳng phải chủ nhân tốt gì.
Nhưng mẹ kiếp, chính là ổn định.
Cái bóng mở miệng nói:
- Cho nên năm đó Điền Vô Kính mới giao hài tử cho hắn.
- Đúng đấy, Khuất Bồi Lạc cùng con chó đến từ tuyết nguyên kia cũng ở bên cạnh hắn.
Lúc này, có truyền tin binh đi tới bên dưới thành, được tiếp vào trong thành.
Rất nhanh, một tên sĩ tốt bước nhanh đến:
- Gia chủ, cẩm y thân vệ đưa túi gấm của Nhiếp Chính Vương tới.
- Ồ?
Tạ Chử Dương đưa tay tiếp nhận túi gấm, mở ra, còn giũ lên giũ xuống, không hề có thứ gì, cũng không tờ giấy.
- Chủ nhân, đây là ý gì?
Tạ Chử Dương "Ha ha ha" cười thật to, sau đó nói:
- Tất cả, đều không nói bên trong mà.
. . .
Phía đông Càn giang, một nhánh Càn quân lập đại doanh ở đây, đồn kỵ đã được bố trí ở chung quanh từ sớm.
Toàn bộ Đại Càn, không ở đâu có một nhánh binh mã khác có thể nắm giữ kỵ binh với tỉ lệ trộn cao như vậy, cũng không ở đâu có nhiều kỵ binh như vậy! Hết chương 2890.



Bạn cần đăng nhập để bình luận