Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2604. Ta Là Sợ Ngươi Bị Chém



Chương 2604. Ta Là Sợ Ngươi Bị Chém




Hoàng hậu xuất thân dân gian, tự mang một vầng sáng hòa hợp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong những năm đầu, khi Cơ Lão Lục vẫn còn là vương gia, Hà Tư Tư với thân phận cáo mệnh vương phi ở kinh thành có thể nói là có nhân duyên cực kỳ tốt, mọi người đều cảm thấy nàng thật lòng thật dạ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Trịnh Phàm biết rõ, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho dù là người thật thà như thế nào, làm vương phi mấy năm rồi lại làm hoàng hậu thêm mấy năm nữa, còn có thể giữ lại được bao nhiêu thuần phác ban đầu chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhà đồ tể cũng đâu có mở phường nhuộm, cho dù có mở thì bản sắc nặng cách mấy cũng đã bị tẩy hết sạch từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chẳng qua đôi phu thê thiên gia này am hiểu nhất là loại thủ đoạn tác động lôi kéo, đặc biệt là lúc dùng trên người mình, có thể nói là tận tâm tận lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà cố tình, vương gia vẫn dính chiêu này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khi hoàng hậu vấn an vương gia không cản, nhưng muốn hắn hành lễ lại thì không thể. Đời này ngoại trừ lão Điền từ phía tây trở về, nếu không Trịnh Phàm cảm thấy toàn bộ Chư Hạ này đã không còn ai đủ tư cách nhận cái quỳ gối của hắn nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Trịnh Phàm vẫn lùi lại nửa bước mỉm cười gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sắc mặt của hoàng hậu rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây không phải lời khách sáo, bởi vì trên khuôn mặt trắng trẻo của hoàng hậu có một vệt ửng hồng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng hậu thẹn thùng nở nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế càng cởi mở hơn, sau khi ngồi xuống tự vỗ eo cảm khái nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Là nhờ ta tưới nước đó! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia gật đầu đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cực khổ cho ngươi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có ý gì hả! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế cuống lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Họ Trịnh kia! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Rảnh rỗi thì luyện đứng tấn nhiều một chút đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia đưa ra lời khuyên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế vỗ vỗ long ỷ bên cạnh, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngoan, tới đây ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia không tiến lên ngồi trên long ỷ mà quay đầu nhìn về phía cái đệm bên cạnh. Bên trong ngự liễn bố trí như một triều đình thu nhỏ, các quan chức gặp ở dọc đường đều quỳ sát ở trên đệm để đối tấu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Ngụy công công vào đưa một cái ghế đặt ở sau lưng vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia cũng không đợi hoàng đế hô “ban cho ngồi” đã tự mình ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết ngươi là một kẻ lười, sau khi có hài tử thì vẫn luôn ở trong vương phủ chăm sóc mấy đứa nhỏ, làm khó ngươi vạn dặm đường xa đến đây đón ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia cười cười, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đưa tay ra nhận lấy chén trà Ngụy công công đưa tới, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngửi thử, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Là Đại Trạch Hương Thiệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công nói nhỏ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, đây là thứ bệ hạ đặc biệt mang từ kinh thành đến, giữ lại cho ngài, bệ hạ vẫn luôn luôn ghi nhớ sở thích của ngài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế trực tiếp hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn chỉ thích mỗi thứ này, ngươi để cho hắn uống Long Tỉnh Mao Tiêm được à? Hắn chỉ biết mỗi thứ này thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia cúi đầu nhấp một ngụm, ngày trước ở Phạm phủ, sau khi uống thứ trà này làm lạnh thì ngủ mê man một giấc dài, từ đó mỗi lần uống lại trà này thật sự phải uống từ từ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đặt chén trà xuống, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta vốn không định tới đón ngươi, nhưng lại sợ ngươi cứ qua sông như vậy thì quân thủ hạ của ta sẽ xông thẳng lên, cho nên ta chỉ có thể tự mình đi một chuyến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hứa Văn Tổ ở bên cạnh, nghe vậy thì chỉ thấy chột dạ trong lòng, nói chuyện thế này chẳng phải thẳng thắn quá rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như nói chuyện khác, chẳng hạn như tán gẫu với hoàng đế mấy chuyện trong nhà hắn còn tiếp thu được, còn huỵch toẹt nói ra nguyên nhân thế này, thực sự không coi hoàng đế ra gì à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn vốn biết quan hệ của hoàng đế và Bình Tây Vương rất tốt, nhưng cũng không ngờ lại “tốt” đến mức này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sử quan ghi chép tấu đối của quân thần đứng bên cạnh đã hoá đá. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng hậu nghe nói như thế cũng hơi lo lắng nhìn sang phu quân mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải lo cho an nguy mà là sợ phu quân sẽ tức giận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hoàng đế vẫn chưa nổi giận, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trái lại còn nghiêng người hướng về phía Trịnh Phàm hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực sự đến mức này? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã có hài tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chủ yếu là đã có trưởng nam. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế gật gù chỉ vào Trịnh Phàm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là lỗi của ngươi, nói gì thì nói Tấn Đông cũng coi như quốc thổ Đại Yến của ta, ai mà ngờ đường đường là hoàng đế Đại Yến, đi đến đất của mình còn phải lo lắng bị binh mã của mình xông tới chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi làm vương gia cái kiểu gì thế! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia lườm hoàng đế một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được thôi, ngươi bù lại lương bổng khuyết thiếu hai năm qua cho Tấn Đông, sau đó ta sẽ dẫn người đến khấu tạ hoàng ân mênh mông. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ Hết chương 2604.



Bạn cần đăng nhập để bình luận