Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2848. Cung cấp hậu cần



Chương 2848. Cung cấp hậu cần




- Không có, lúc vừa chuẩn bị dạy thì đại tỷ tới, dọa tới mức cha nuôi hoảng sợ.
- Ha ha ha.
Sau khi người mù cười xong, tiếp tục nói:
- Chúng ta cũng từng có tiếc nuối, nhưng những tiếc nuối đó, hiện tại xem ra, cũng là một loại may mắn. Chưa kể nếu không có mối quan hệ với phụ thân ngươi, mẫu thân ngươi sẽ rất khó sinh, nói một câu thật lòng, cho dù là những người cha nuôi như chúng ta cũng sẽ không ngần ngại chút nào về vấn đề bảo vệ người lớn người nhỏ, chắc chắn sẽ đốc thúc mẫu thân ngươi. Hơn nữa…
Người mù duỗi tay, đặt lên đầu của Trịnh Lâm:
- Có một chỗ thật ra ngươi rất giống phụ thân ngươi.
Sắc mặt Trịnh Lâm lại đông cứng lần nữa.
- Phụ thân ngươi là người thông minh, và hắn cũng rất chân thật.
- Ồ, chân thật…
- Chân thật đến mức làm cho người ta nghĩ lầm hắn là một con rối, một linh vật, thậm chí… là một phế vật. Nhưng chính cái loại chân thật này, có đôi khi, lại là lớp nguỵ trang tốt nhất. Lần này đúng lúc là một cơ hội để ngươi có thể ở chung với phụ thân ngươi nhiều hơn. Kỳ vọng của chúng ta đối với ngươi đại khái chính là, ngươi có thể rất cường đại, rất lợi hại, trên thực tế, thiên phú của ngươi là ở chỗ này, khởi điểm của ngươi cũng là ở chỗ này, tương lai ngươi không muốn cường đại cũng không được. Nhưng về mặt tính cách, ngươi có thể nghiêng về phụ thân ngươi một ít, như vậy, ngươi mới có thể sống lâu… quan trọng hơn là, mới có thể sống vui vẻ.
Trịnh Lâm hít vào một hơi, lại thở ra.
- Sao vậy, chê ta phiền?
Trịnh Lâm gật đầu, nói:
- Không phải.
- Vậy được.
- Cha nuôi, không bao lâu nữa ta phải trở về.
- Về đó?
- Phụng Tân thành, cho nên cha nuôi nói rằng ở chung nhiều hơn, là không có khả năng. Hắn muốn xuất chinh, mượn, vẫn là lời của Sở Quốc, vì an toàn, chắc chắn hắn sẽ để ta ở trong nhà. Hắn cần dùng ta để uy hiếp Sở Hoàng. Lỡ như Sở Hoàng dám phản bội, hắn chết, ta sẽ kế thừa vương vị của hắn.
Người mù chậm rãi đứng lên, hỏi:
- Vậy ngươi nói xem, có ích sao?
- Có ích cái gì?
- Ngươi sẽ báo thù cho hắn?
Trịnh Lâm không nói lời nào.
Người mù hơi mỉm cười, nói:
- Ngươi sẽ.
Một trận gió thổi tới, cuốn lên những chiếc lá khô thành vòng xoáy ở bốn phía.
Người mù duỗi tay nhẹ nhàng phủi những chiếc lá khô trên quần áo của mình, nói:
- Tỷ tỷ ngươi sẽ trở về vương phủ, ngươi, lần này sẽ không về đấy.
- Hả?
Trịnh Lâm có chút bất ngờ.
- Đây là ý của cha ngươi, lần này, hắn định dẫn ngươi cùng đi xuất chinh.
- Làm như thế nào?
- Rất đơn giản, sắp xếp một thế thân, ngồi chung một chiếc xe với tỷ tỷ ngươi trở về là được, có Đại Nữu giúp đỡ yểm trợ, ai có thể biết thế tử điện hạ chân chính vẫn chưa trở về vương phủ chứ?
- Vì sao?
Trịnh Lâm nhìn người mù.
- Đây không phải là phong cách của hắn.
- Đây thật sự chính là phong cách của hắn, ngươi biết cha nuôi muốn nhất là cái gì không?
- Tạo phản.
Trịnh Lâm gần như theo phản xạ có điều kiện mà nói.
Nếu nói người mù chỉ là ảnh hưởng phụ đối với Thiên Thiên. Thì đối với Trịnh Lâm, đó gần như là chấp niệm không chút lưu tình gieo vào hắn.
- Cha ngươi, như lời ta nói lúc trước, chỉ cầu một sự vui vẻ, một mảnh cơ nghiệp này, mấy người chúng ta trả một nửa, một mình cha ngươi trả một nửa. Nhưng hắn cũng không quan tâm đến mảnh cơ nghiệp thiên thu muôn đời này cho lắm. Cho nên, sắp đặt một con rối trở về, hoàn thành quá trình là được rồi. Lần này, hắn muốn dẫn ngươi theo bên cạnh hắn. Hắn muốn cùng với ngươi sống chung trong một hoàn cảnh không thuộc về vương phủ. Giống như hắn năm đó, dẫn theo Thiên Thiên ca của ngươi.
- Bày vẻ.
Người mù chỉ chỉ, nói:
- Nhưng cuộc sống thì cần kiểu bày vẻ này.
- Cho nên, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, mặc kệ là người Càn đóng túi ở chỗ kia hay là người Sở thọc dao ở chỗ nọ, hai cha con chúng ta rất có thể sẽ bị tiêu diệt? Hắn thật ngu ngốc.
- Hắn không quan tâm đâu.
- Vậy còn cha nuôi thì sao?
Trịnh Lâm hỏi ngược lại.
- Nếu thật sự như vậy, ai sẽ giúp cha nuôi hoàn thành tâm nguyện chứ?
- Nếu cha ngươi không còn nữa, có lẽ ta cũng không sống được.
Nghe thấy lời này, Trịnh Lâm nhíu mày, hỏi:
- Cha nuôi và cha ta…
- Giữa chúng ta có sự ràng buộc, ở trong tưởng tượng của ngươi còn sâu hơn rất nhiều.
- Đây là nguyên nhân cha nuôi vẫn luôn ở bên cạnh cha ta sao?
- Đúng vậy.
Lúc này, một gã thân vệ giục ngựa tiến đến:
- Thế tử điện hạ, Bắc tiên sinh, soái trướng Vương gia triệu kiến.

- Đây là bản đồ hành quân?
Trong soái trướng, Trịnh Phàm cẩn thận nhìn vào bản đồ do Niên Nghiêu vẽ.
- Vâng, Vương gia.
- Kỵ binh có rời khỏi dễ không?
Trịnh Phàm hỏi.
- Chắc là được, chẳng qua cần tốn chút thời gian, dù sao không thể so sánh với vùng đất bằng phẳng được, nhưng chỉ cần đi qua vùng núi này, sau đó rời khỏi đây, Giang Nam ở Càn Quốc gần như đã ở trước gót sắt của Vương gia ngài.
Trịnh Phàm vươn tay, phác hoạ lại vị trí ở vùng núi kia.
Năm đó, lần đầu tiên Yến Sở Quốc khai chiến, Sở Quốc thất bại, Niên Nghiêu lập tức xuất binh, đánh lén Càn Quốc.
Vốn khu vực này hẳn là ranh giới tranh chấp của hai bên, tình thế như cài răng lược, nhưng bởi vì kết quả to lớn của trận đánh bất ngờ của Niên Nghiêu, cuối cùng khiến cho người Càn “nhất trí đối ngoại”, giao khu vực tranh chấp vốn có cho Sở Quốc.
Cho nên, khu vực khó đi nhất, thật sự ngoại trừ khó đi ra, không còn trở ngại nào khác, người Càn không có xây dựng phòng tuyến ở đó.
Trịnh Phàm duỗi tay chỉ vào hướng mà Tạ Ngọc An đang đứng, hỏi:
- Khả năng cung cấp lương thảo cho hậu cần?
- Đường thuỷ phong phú, có thể vận chuyển lương thảo cho đại quân. Ngoài ra, lúc trước có rất nhiều quân nhu của Càn Quốc vận chuyển đến Đại Sở chúng ta còn chưa kịp chuyển tới đây, có thể lấy dùng tại chỗ. Dưới trướng của Vương gia đều là kỵ binh, ra phía sau núi, tránh vài cái cửa khẩu của người Càn, sau khi đi thẳng vào Giang Nam, căn bản không cần lo lắng lương thảo gì nữa. Hết chương 2848.



Bạn cần đăng nhập để bình luận