Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2914. Nhi tử trở về



Chương 2914. Nhi tử trở về




Tối hôm qua, vải đen trong các cửa hàng bán vải trong thành Thượng Kinh hầu như bán hết sạch, hơn nữa vì nhu cầu khách mua gấp, nên không thể nhuộm thêm miếng nào, vì vậy đã có không ít ông chủ tiệm vải bất lương tăng giá, tàn nhẫn kiếm một khoản lớn.
Nhưng những chuyện
Có chút người, là thật xương cứng, thà chết không theo này treo cờ chi nhục.
Có chút người, lại là tối hôm qua không thể cướp được miếng vải đen. . . Cầm cái khác vải cọ hoặc là vải xám thay thế không bị thông qua, gặp này tai bay vạ gió.
Tối hôm qua, thành Thượng Kinh vải trang miếng vải đen hầu như bán đến bán hết, hơn nữa bởi vì muốn được gấp, căn bản không kịp hiện nhuộm cái gì, sở dĩ không ít vải trang chưởng quỹ bất lương tăng giá, tàn nhẫn mà kiếm bộn rồi một bút.
Kể từ hôm nay, một thành ngữ mới đã được sinh ra, gọi Thượng Kinh vải quý.
Nhưng đó là chuyện sau này.
Bởi vì vương gia, kẻ truyền đạt mệnh lệnh đó chẳng muốn quan tâm mấy chuyện ấy, mà quân Yến giết người cũng lười đi tìm hiểu ngọn nguồn, và bách tính trong thành Thượng Kinh treo được cờ đen trước cửa cũng không có tâm tư đi phẫn nộ và cảm thấy oan cho những người bị tàn sát.
Khi mã tấu người Yến lại một lần nữa xuất hiện trong tòa thành cổ phồn hoa này, bách tính bên trong lập tứctrở nên cực kỳ cung thuận.
Trong đại điện, vương gia đi từng bước lên long ngai. Dưới cái nhìn trợn trừng của người Càn và trong tiếng hoan hô rung trời của quân Yến, vương gia đi tới trước long ỷ, xoay người, chậm rãi mà kiên định ngồi xuống.
Nhưng mà, nếu chú ý kĩ có thể phát hiện, vương gia vẫn chưa ngồi ở ngay chính giữa, vì bên cạnh hắn vẫn chừa một khoảng trống.
- Vương gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Vương gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Vương gia giơ tay lên, ra hiệu phía dưới yên tĩnh, chớp mắt, toàn bộ đại điện yên lặng như tờ.
Càn Quốc Tôn tướng công tiến lên, tuyên đọc chiếu thư đầu hàng.
Chờ hắn tuyên đọc xong sau, vương gia ngồi trên long ỷ mới mở miệng nói:
- 800 năm trước, tam hầu khai biên, mới có Chư Hạ chi thế bây giờ!
Chư Hạ, Đồng văn đồng chủng, bản về một nhà.
Đại Yến ta, người Yến ta không thẹn với Chư Hạ!
Nhưng,
Hách Liên gia, Văn Nhân gia, hai tặc này bất kính Tấn thất. Sau đó, hai tặc bắt đầu 1 cuộc chiến không báo trước, tự ý gây nên xung đột biên giới, phạm ranh giới ta giết con dân ta. Đại Yến ta liền bình diệt hai tặc, nghênh Tấn thất về Yến Kinh.
Sở Quốc cấu kết dã nhân, đại nghịch bất đạo!
Trăm năm trước, Càn Quốc Thái Tông hoàng đế nhân lúc Đại Yến và Man tộc quết chiến với nhau đã cấu kết với Man tộc, giở trò đánh lén, điều này đã đi ngược lại cử chỉ đại nghĩa của Chư Hạ.
Bây giờ lại có chi thứ phạm thượng làm loạn, bức tử tiên đế trộm ngồi ngôi vua, Đại Yến ta giờ cao lá cờ chính nghĩa, định càn khôn!
Đại Hạ không còn, nhưng Đại Yến ta vẫn còn, chỉ cần lá cờ Hắc Long này vẫn giương cao trên đất Chư Hạ, thì Chư Hạ sẽ do Đại Yến ta bảo vệ!
Các ngươi làm không được, vậy Đại Yến ta đến giúp các ngươi làm!
Các ngươi làm sai, vậy Đại Yến ta đến giúp các ngươi thay đổi!
Âm thanh vương gia vang vọng khắp tòa kim điện, cuối cùng vương gia nghiêng người dựa vào long ỷ, cười nói:
- Hoàng đế Đại Yến đã chiêu cáo thiên hạ, các quốc gia Chư Hạ, Nguyên hoàng đế, xuống làm vương tước; Nguyên quốc chủ, xuống làm Hầu bá;
Mà nhất định phải thượng biểu, đồng thời tự mình đến Yến Kinh nhận sắc phong.
Từ hôm nay trở đi, ai dám to gan vượt quyền, được, cô hoan nghênh.
Không chỉ hoan nghênh, cô còn đích thân mang Đại Yến thiết kỵ tới cửa, chúc mừng kẻ đó!
Miên Châu thành, Phủ đô đốc.
- A lang, trà.
Lão ông đặt một chén trà trước mặt Tổ Trúc Minh.
Tổ Trúc Minh đưa tay tiếp nhận, rồi lại để ở một bên, vươn tay xoa mi tâm.
- A lang còn chưa chắc sao?
- Bọn họ đang ép ta.
Tóc Tổ Trúc Minh đã bạc một nửa, nếp nhăn giữa mày cực kỳ rõ ràng.
- Trần bá, Tam Biên này không thủ được rồi.
- A lang, ngươi khổ cực rồi.
Trần bá là thân vệ của phụ thân Tổ Trúc Minh để lại, trung thành tuyệt đối, phụng dưỡng hai đời Tổ gia.
Đúng lúc này, có thân vệ đi vào bẩm báo:
- Đại soái, có. . . Có cố nhân cầu kiến.
Tổ Trúc Minh khẽ cau mày, nghi ngờ nói:
- Cố nhân?
- Đại soái đi gặp một chút đi, đúng là. . . Cố nhân.
. . .
Cố nhân, ở phòng ký tên.
Điều này khiến Tổ Trúc Minh cảm thấy rất là kỳ quái, bởi vì khách bình thường, dù có là khách quý cũng sẽ được sắp xếp đợi ở tiền sảnh chờ mình gặp, còn phòng ký tên là nơi mà chủ nhân như hắn đích thân dẫn người ta đến mới đúng.
Nhưng thuộc hạ xưa giờ luôn quy củ, lần này lại tự chủ trương?
Trong phòng ký tên, có một người đang đứng, hắn đang quan sát thư họa treo chung quanh.
Năm đó, Diêu Tử Chiêm cũng từng làm Tam Biên đô đốc, nơi này cũng từng là phủ đô đốc của hắn, lưu lại rất nhiều tranh chữ bản vẽ đẹp, lúc Tổ Trúc Minh tiếp nhận nơi này, một là để biểu hiện sự tôn kính người tiền nghiệm, hai là… người bình thường muốn cầu Diêu Tử Chiêm một bức họa hoặc một bức chữ thường phải tốn cả ngàn vàn, bản thân đầu óc có bệnh mới hủy đi mấy thứ này.
Dường như nghe được tiếng bước chân Tổ Trúc Minh, người trong phòng xoay người.
Tổ Trúc Minh sửng sốt, người đó trực tiếp quỳ thẳng xuống đất:
- Phụ thân!
Danh xưng này khiến Tổ Trúc Minh như bị sét đánh.
- Phụ thân, nhi tử trở về rồi! Hết chương 2914.



Bạn cần đăng nhập để bình luận