Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2660. Nhân cơ hội bù lại



Chương 2660. Nhân cơ hội bù lại




Đây là… cách tốt nhất, cũng là biện pháp duy nhất hiện giờ.
Cho nên, những chư vị các lão bước ra khỏi hàng trước, quỳ xuống:
- Chúng thần bái kiến Nhiếp Chính Vương.
Ngay sau đó, Lý Phi đi ra, tuy rằng trong đầu hắn có một mớ nghi hoặc, nhưng vẫn là quỳ xuống:
- Bái kiến Nhiếp Chính Vương.
Lúc này, Thái tử đi lên đài cao, quỳ xuống với Trịnh Phàm:
- Truyền Nghiệp bái kiến thúc phụ Nhiếp Chính Vương!
Chư vị huynh đệ của thiên tử cũng bước ra khỏi hàng vào lúc này quỳ sát:
- Chúng thần bái kiến Nhiếp Chính Vương.
Các đại lão, các tông thất đều đi đầu, rất nhiều đại thần cũng chảy nước mắt lập tức quỳ xuống.
Đương nhiên cũng có không ít đại thần bắt đầu kêu lên:
- Không thể, trăm triệu lần không thể, bệ hạ!
- Bệ hạ, sao có thể cho người này làm vị trí này được!
- Bệ hạ, giang sơn Đại Yến khó giữ được a!
Đại thần nói những lời này, lập tức bị một đám hoạn quan mạnh mẽ kéo ra, động tác rất nhanh chóng.
Đây là ý chỉ của thiên tử, khi thiên tử đề cử phiên vương có quyền lực đứng đầu Đại Yến lên vị trí nhiếp chính, thật sự rất khó hình thành lực cản, điều này đơn giản thuận tiện hơn nhiều khi Trịnh Phàm xuất quân đánh vào kinh thành.
Dù sao cũng không thể để các lão hỏi: Cớ gì bệ hạ lại tạo phản?
Cùng lúc đó, các lộ đóng quân ở Đại Yến cũng đều nhận được mật chỉ từ Hoàng đế.
Một vị Hoàng đế, đã ổn định con đường của quyền thần soán ngôi đến mức vững chắc, thậm chí còn cắm cả hoa.
Trịnh Phàm còn đứng đó, mặc cho âm thanh quỳ xuống và hành lễ "Nhiếp chính vương" không ngừng vang lên từ bên dưới.
Hoàng đế dựa nghiêng trên long ỷ, vươn tay nắm lấy ống tay áo của Trịnh Phàm, khẽ kéo nhẹ, không phản ứng, lại kéo lần nữa, Trịnh Phàm quay đầu lại.
Hoàng đế vươn tay, vỗ nhẹ vị trí trống bên cạnh long ỷ của mình, nói:
- Ngồi đi.
Lúc bốn bề vắng lặng, Hoàng đế mới vừa đăng cơ đã từng trộm kéo Trịnh Phàm ngồi trên long ỷ, còn hỏi hắn cảm giác như thế nào.
Lúc này, dưới cái nhìn chằm chằm của đám đông, cái nhìn chăm chú của vạn chúng, Hoàng đế lại mời hắn lần nữa.
Trịnh Phàm lui về phía sau hai bước, ngồi lên trên long ỷ.
Một đêm này, phía trên là bầu trời mênh mông, ánh trăng reo cao.
Phía dưới, trên long ỷ Đại Yến, có hai bóng người.
Dựa vào thành long ỷ, Hoàng đế với vẻ mặt “có bệnh”, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Họ Trịnh, trẫm bỗng nhiên cảm thấy, bệnh này, không trị được cũng không sao cả.
Trong yến tiệc lớn của cung đình, trước mặt văn võ cả triều, thiên tử Yến Quốc tuyên bố sắc phong Bình Tây Vương làm Nhiếp Chính Vương Đại Yến, Thái tử Yến Quốc đích thân quỳ lạy gọi: Nhiếp Chính Vương thúc phụ.
Thiên tử Yến Quốc mời Nhiếp Chính Vương cùng ngồi trên long ỷ, hơn cả hai Thánh lâm triều.
Chỉ cần là quyền thần, nhiếp chính chân chính thì cơ bản đều là lúc lão Hoàng đế băng hà, tân quân nhỏ tuổi, mới có thể từng bước dựa vào nắm toàn bộ chiều chính rồi mới đi được lên địa vị này, đạt được vinh hạnh đặc biệt này.
Chỉ riêng lần này ở Yến Quốc, Hoàng đế đích thân bắc cầu trải đường, sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ.
Tin tức truyền ra từ trong hoàng cung, đã lập tức đồn khắp cả Kinh thành.
Ngay sau đó, truyền đến các nơi của Đại Yến, mãi đến khi truyền đi khắp thiên hạ, cả Chư Hạ đều chấn động vì tin tức này.
Suy cho cùng, đại chiến tam quốc đã kết thúc bằng việc Bình Tây Vương lãnh đạo quân đội phá Thượng Kinh.
Yến Quốc mạnh mẽ chiếm cứ phía Bắc của Chư Hạ, uy nghiêm nhìn cả bố cục của Chư Hạ đã được hình thành. Nói không hề khoa trương, bất cứ động tĩnh nội bộ nào của vật khổng lồ này cũng đủ để khuấy động mưa gió của cả Chư Hạ.
So với “cảm xúc phức tạp” của bản thân người Yến, có thể tin tức này đối với triều đường các nước khác của Chư Hạ như Càn Sở, thì rõ ràng vô cùng nặng nề.
Sau này cho dù Đại Yến là họ Cơ, hay là họ Trịnh, thì đối với bọn họ thực ra cũng không có khác biệt gì.
Điều bọn họ thấy là chủ nhân của Bình Tây Vương phủ Tấn Đông vốn nên là nhân tố không ổn định nhất Yến Quốc, vào ở Kinh thành trở thành Nhiếp Chính của cả Yến Quốc. Điều này tức là nhân tố không ổn định đã biến mất, nội bộ Yến Quốc dùng cách này để hoàn toàn “thống nhất” thực tế.
Hơn nữa Trấn Bắc Vương phủ sớm bị dỡ bỏ thực ra đã bị triều đình nắm giữ… ͏
Một cự thú chiến tranh này lúc đang liếm láp vết thương khôi phục nguyên khí đã quét dọn sạch sẽ trên người bản thân rồi.
Một khi nó tích lũy xong sức mạnh, vậy hắc giáp thiết kỵ như thủy triều kia sẽ gào thét như lôi đình từ phía Bắc xuống…
Còn về Thái tử trưởng thành thân chính liệu có nảy sinh xung đột về quyền lực với Nhiếp Chính Vương hay không. Nhiếp Chính Vương muốn làm một trung thần thuần túy ghi danh anh minh một đời, hay là sẽ học Thái tổ Hoàng đế của Càn Quốc, nhân lúc người ta cô nhi quả mẫu mà khoác hoàng bào, soán thiên hạ này của Cơ gia.
Đây đều là chuyện sau này rồi.
Thái tử không thể nào bỗng chốc trưởng thành, nếu thiên tử đã quang minh chính đại đưa ra loại sắp xếp này, vậy thế lực phản đối của nội bộ Yến Quốc ít nhất trong mấy năm gần đây sẽ lựa chọn cam chịu và tiếp nhận vận mệnh này.
Thời kỳ trống dài như vậy đủ để Nhiếp Chính Vương này làm rất nhiều chuyện rồi.
Hắn muốn soán vị, thì phải có chiến công lớn hơn. Hắn không muốn soán vị muốn làm trung thần đơn thuần, thì cũng phải phò tá tân quân, kế thừa nguyện vọng của “tiên đế”.
Dù sao, Yến Quốc chắc đều phải xuôi về phía Nam.
… …
Bên ngoài, mưa mưa gió gió, lòng người khó tránh hốt hoảng.
Nhưng bên trong hậu viên ngoài Kinh thành lại trông hòa thuận hơn rất nhiều.
Hoàng đế ở hậu viên dưỡng bệnh, người ở cùng còn có Bình Tây Vương, à, bây giờ là Nhiếp Chính Vương.
- Khỏi nói, y phục này đúng là rất đẹp.
Hoàng đế ngồi ở cạnh bàn, nhìn Trịnh Phàm đã thay áo bào mới bước qua.
Có thể nói Cơ Thành Quyết đã sắp xếp rất lâu, không nói tới cái khác, chỉ là bộ đồ Nhiếp Chính Vương này thôi đã không thể nào là gia công vội vàng làm ra được.
Không giống với áo mãng bào bình thường, bên trên này đã lờ mờ có sự khác biệt giữa trăn và rồng, đồng thời còn nạm không ít viền vàng chỉ có hoàng thất mới có.
Trịnh Phàm là trọng phụ của Thái tử, một tiếng “Nhiếp Chính Vương thúc phụ” không phải gọi chơi, điều này đủ để loại bỏ quy chế Vương gia khác họ trong lễ pháp, sử dụng nghi trượng hoàng gia.
Chỉ có điều, Trịnh Phàm không quá hài lòng với bộ y phục này.
Đánh giá nói:
- Tầm thường rồi.
Nói xong hắn lại cởi ra.
Theo Trịnh Phàm thấy vẫn là áo mãng bào càng hợp với hắn hơn.
Nhất là sau khi thêm thẩm mỹ và thêu thùa của Tứ Nương vào, từng bộ áo mãng bào kia có thể càng vừa người hơn về mặt thẩm mỹ và độ thoải mái.
Quan trọng nhất là, trong đầu Trịnh Phàm đã có ấn tượng sâu sắc với cảnh tượng Điền Vô Kính mặc áo mãng bào đứng một mình từ lâu.
Lúc này, bên dưới đã bắt đầu lên thức ăn.
Người bê thức ăn chính là Ngụy công công.
Trịnh Phàm và Hoàng đế ngồi đối diện nhau, hai bên còn lại là Thiên Thiên và Thái tử.
Thức ăn nóng hổi được bê lên từng món.
Trịnh Phàm nhìn bàn cơm phong phú như vậy, không khỏi lắc đầu, hỏi:
- Ăn được hết không?
- Được, người cơm không chê gạo trắng, gỏi không chê thái mỏng như ngươi vậy mà còn biết tiết kiệm?
- Tinh tế và khoa trương không cùng một nghĩa.
Trịnh Phàm nói.
- Không chừng chính là bữa cơm cuối cùng của ta rồi, cũng phải nếm thức ăn mình thích ăn một lượt, như vậy quá đáng sao?
Trịnh Phàm không còn gì để nói.
Nói cho cùng, Cơ lão lục vẫn là sợ, phẫu thuật mổ sọ ở thời đại này có thể nói là thần tích.
Cho dù thời đại này có Luyện Khí sĩ, có kiếm khách, có Võ Phu, phương Tây còn có ma pháp và đấu khí, trong dãy núi Thiên Đoạn còn có yêu thú ẩn hiện. Nhưng cho dù là vậy thì đối với việc làm phẫu thuật trong đầu vẫn là một lĩnh vực chưa được khai thác.
Nhìn từ điểm này, Cơ lão lục bằng lòng làm phẫu thuật này thật sự đã bỏ ra sự tin tưởng cực lớn rồi.
Nếu đổi người khác nói lời này:
- Bệ hạ, đầu ngài có bệnh, chúng ta mổ sọ đi?
Có thể trong tai Hoàng đế sẽ nghe ra là:
- Bệ hạ, chỗ này của ta có thuốc trường sinh bất lão, ngài có ăn không?
Được xem như… thần côn.
Ngụy công công bưng một món mì nướng cá chép, lúc đặt xuống đầu cá quay về phía Hoàng đế.
Hoàng đế cầm đũa lên gắp, nhân tiện dịch đĩa đi một chút để đầu cá quay về phía giữa hắn và Trịnh Phàm.
- Họ Trịnh, Ngươi nghĩ lại xem còn có chỗ bỏ sót, bây giờ chúng ta nhân lúc còn có cơ hội mà bù thêm vào.
- Xấp xỉ rồi.
Trịnh Phàm gắp thức ăn.
- Chuyện râu ria cho dù có bỏ sót cũng không ảnh hưởng toàn cục, nếu ngươi thật sự không may mắn, đi rồi, vậy cứ yên tâm mà đi đi. ͏ Hết chương 2660.



Bạn cần đăng nhập để bình luận