Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2682. Vương kỳ điểm binh



Chương 2682. Vương kỳ điểm binh




Rồi sau đó, Vương phủ chuyển vào Phụng Tân thành.
Nhà lão Đàm gia không vào Phụng Tân thành, mà được sắp xếp đến Tấn An bảo nằm ở Tây Nam Phụng Tân thành.
Hệ thống phát triển mấy năm nay của Tấn Đông là lấy Phụng Tân thành làm kết cấu trung tâm của khu mở rộng.
Cái được gọi là “bảo” giống như đại từ thị trấn, cũng có thể được cho là đồn đóng quân khai hoang.
Một tòa bảo, sĩ binh chính quy bên trong có thể chỉ có mười mấy hai mươi người, nhưng hộ đóng quân khai hoang bên dưới nói ít cũng đến bốn năm trăm, dân số này cũng nhẹ nhàng là mấy nghìn trở lên.
Cứ cách một đoạn thời gian, sĩ binh trong bảo sẽ dẫn thanh niên trai tráng trong hộ đóng quân khai hoang đi tiến hành tập luyện. Bình thường, ngoài đồn đóng quân khai hoang tụ tập tiêu hộ tổ chức loại tập luyện chính quy quân trận cưỡi ngựa bắn cung này, đa số đồn đóng quân khai hoang khác cũng chỉ là làm cho có.
Một là binh lính quân dự bị chiến binh chính quy, một là quân dự bị phụ binh thậm chí là nông phu, trình độ cần phải tập trung tinh thần tất nhiên là không giống nhau.
Một đồn đóng quân khai hoang tiêu chuẩn có bốn “quan lại” phụ trách. Thứ nhất là giáo úy bảo trại, phụ trách phòng vệ và huấn luyện dân phu, vì trực thuộc Phụng Tân thành cho nên địa vị cách biệt nhất.
Thứ hai là đồn trưởng, tương đương với một trưởng thôn của địa phương, đồng thời kiêm chú ý trạm dịch trong đồn đóng quân.
Thứ ba là nông trưởng, bình thường do lão nông có kinh nghiệm đảm đương, phụ trách các mặt dạy bảo mọi người làm ruộng, gây trồng hạt giống mới và chế tạo phân bón,... cần loại nông phu loại kỹ thuật này để làm cơ sở. Đàm lão chính là chức vụ này, hơn nữa thường hay phải đi đi lại lại Phụng Tân thành để họp, tiếp nhận và tổng kết kinh nghiệm dạy dỗ.
Thực ra nông gia từ xưa đã có, dù sao dân coi việc ăn uống quan trọng hơn cả, trọng nông là cơ bản nhất, nhưng tạo thành hệ thống thành chế độ như Vương phủ vẫn là lần đầu gặp.
Cuối cùng là quan văn thư phụ trách tuyên đọc cáo thị Vương phủ phát xuống cho các dân chúng trong đồn đóng quân khai hoang, tuyên đọc lời của Vương gia đối với con dân của mình. Đồng thời còn phải phụ trách tiếp đãi một số lưu diễn “kịch dân dã”, gần giống như “giáo viên” dạy quan của địa phương khác.
Chỉ là mặc dù bắt đầu từ thời Tiên đế gia Đại Yến đã dùng khoa cử để chọn sĩ, nhưng ở Tấn Đông lại vẫn luôn không quá để ý đến “Tứ Thư Ngũ Kinh”, mỗi năm cũng có một số người đọc sách sẽ từ Tấn Đông đến Dĩnh Đô để thi cử, tranh thủ có được một công danh, nhưng số lượng rất rất ít, gần như có thể bỏ qua không tính đến.
Quan trọng là vì học sinh trong học xã Tấn Đông ra, lựa chọn tối ưu là vào nhậm chức ở nha môn của Vương phủ hoặc là vào trong quân đội, thứ hai còn có làm phường và làm đồn, lại hỗ trợ thân phận tiêu hộ làm phần thưởng. Những điều này cần dân số tiến bộ, có đầy đủ chỗ đi, không cần rút kiếm nhìn quanh lòng hoang mang.
Thực ra, không chỉ Tấn Đông rất ít người theo đuổi khoa cử, mỗi năm người đọc sách chủ động vào Tấn Đông ngược lại là rất rất nhiều, dù sao so với lãng phí thời gian và con đường khó khăn của khoa cử, việc làm ổn định an sinh, bản thân đất dụng võ thực ra càng thơm ngọt hơn.
- Cót két…
Cửa nhà bị đẩy ra, Đàm lão nghiêm mặt bước vào.
Đàm Đại Dũng tiếp tục mài dao, Nhị Dũng và Tiểu Dũng trực tiếp quỳ về phía cha.
Hôm qua giáo úy bảo trại lập danh sách, trong cả hộ phải ra một nam đinh, mặc dù đây là chuyện thông lễ mỗi năm đều sẽ có, giống như diễn tập vậy, nhưng không khí hiện trường tối qua rõ ràng không giống.
Một số người già đã nhận ra… có thể sắp phải đánh trận rồi!
Ý của cả hộ là nam đinh thành niên của một nhà ít nhất hoặc là hơn hai người. Ở Tấn Đông, định nghĩa của nam đinh thành niên là mười bốn tuổi.
Đây có thể đảm bảo sau khi điều ra một nam đinh, trong nhà ít nhất còn có thể giữ lại một nam đinh phụ trách sản xuất.
Đàm gia là tiêu hộ, luật pháp Tấn Đông, hễ là tiêu hộ, Vương có chiếu thì nhất định phải ra đinh, “Đinh” này còn là chỉ chiến binh.
Theo huấn luyện và phân công lúc trước, thậm chí ngay cả binh chủng của ngươi cũng đã sớm được quyết định rồi, lúc này còn phải tự mang theo mũ giáp binh khí và cả… chiến mã.
Ngoài ra, quy củ được ước định ra còn có một phần lương khô tự chuẩn bị. ͏
Từ khi Tuyết Hải quan xây dựng chế độ tiêu hộ đến nay, tiêu hộ binh đã trở thành chiến lực thật sự do Vương phủ quản hạt, binh mã của mỗi một trấn đều là dùng tiêu hộ binh làm cơ sở nòng cốt. Thời thái bình hưởng thụ đủ loại đãi ngộ và phúc lợi khiến người ta đỏ mắt, đợi đến lúc thật sự phải khai chiến, tiêu hộ đương nhiên phải mặc giáp xông lên tuyến đầu.
Mà sau khi Đàm Đại Dũng ghi danh, Nhị Dũng và Tiểu Dũng cũng đã ghi danh rồi.
Nhưng bọn họ cũng không cho rằng bản thân có thể được chọn, vì ở trong Tấn An bảo này cha bọn họ cũng coi như là người có máu mặt, giáo úy đại nhân chắc chắn sẽ thông báo với cha bọn họ.
Mặt của Đàm lão vẫn luôn tối sầm. Mà lúc này, mẹ của các con đang ngồi ở trong phòng, nàng là người không có tính tình, lúc trước trượng phu nhút nhát, nàng bị gọi là “bị cẩu cầm”.
Bây giờ trượng phu không nhút nhát nữa, tính cách của nàng vẫn không sửa được, chuyện của hai cha con, hai cha con tự mình làm, nàng dựa ở cửa sổ độn đế giày cho lão đại.
Đàm Đại Dũng mài dao xong, thổi thổi mặt dao, hắn biết hai đệ đệ nhà mình khát vọng được xuất chinh với mình, nam nhi Tấn Đông thực ra đều đang mong chờ cơ hội. Nhưng dù sao hắn cũng là trưởng tử, hắn xuất chinh, trong nhà để lại hai đệ đệ, bản thân cũng có thể yên tâm hơn rất nhiều, cho nên hắn mới không xin giúp các đệ đệ.
Lúc này, ngoài cửa có một chiếc xe bò đến, người đánh xe là một sĩ binh của bảo trại.
Đàm lão quay người, bước ra ngoài, nhét bạc.
- Đại nhân, đại nhân, giáo úy nhà ta nói rồi, ghi sổ là được rồi, ghi sổ là được rồi.
- Này không được, không được, đâu thể tham đồ của Vương gia, đâu thể tham đồ của Vương gia!
Đầu của Đàm lão lắc như trống bỏi vậy.
Sản nghiệp do Vương phủ Tấn Đông quản hạt thực sự quá nhiều, cho nên ở Tấn Đông, đồ của đoàn thể cũng chính là đồ của nhà Vương gia.
- Đại nhân, đây không tính là tham, đến lúc đó treo trên đầu hai con trai của ngươi là được rồi, vốn là nên làm, giáo úy nhà ta còn nói hắn kính nể đại nhân, ngoài ra cũng mong đại nhân yên tâm.
Nghe thấy lời này, lúc này Đàm lão mới thở dài thườn thượt, bước tới cạnh xe, lấy hai thanh đao trên xe xuống, lại nhặt hai bộ giáp da lên.
Lúc đi đến cửa nhà, bước qua ngưỡng cửa, đồ thật sự nặng nề, “phịch” một tiếng, Đàm lão đã ngã như chó bò, đồ cũng rơi lả tả đầy đất.
Các con trai lập tức chạy qua đỡ cha dậy, môi miệng Đàm lão ngã rách, đang chảy máu, nhưng hắn không để bụng, giơ tay chỉ đao và giáp da trên mặt đất:
- Đợt trước lúc đến Phụng Tân thành họp, cha đã đoán được giống như sắp đánh trận rồi. Rất tốt, rất tốt, cha của các ngươi đã làm cẩu cầm hơn nửa đời, thực ra đã sớm quen rồi, cũng không cảm thấy có gì không tốt. Chỉ trách Vương gia kia của chúng ta, chỉ trách Vương gia kia của chúng ta, để những năm này chúng ta làm người, ha, không về được nữa rồi.
Đàm lão nhìn ba con trai đứng trước mặt mình, nói:
- Tài ăn nói của Từ Quan Nhi, cha không sánh bằng, cha cũng ăn nói vụng về, không nói ra được lẽ phải gì…
Từ Quan Nhi là cách xưng hô của Đàm lão đối với quan văn thư Tấn An bảo:
- Nhưng nếu là trước đây, hai thôn tranh một giếng nước, cũng nói giúp thân không giúp lý. Vương gia muốn đánh ai, thì chúng ta đánh giúp Vương gia, đánh chết đám cẩu cầm kia!
… …
Buổi tối, lão nương không ngủ, nướng bánh cả đêm.
Thực ra buổi tối này, đa số nhà của Tấn An bảo đều bốc lên khói bếp.
Tình huống tương tự thực ra đều xảy ra trong rất nhiều bảo trên đất Tấn Đông.
Sáng sớm, Đàm Đại Dũng dắt chiến mã của mình, mũ giáp của hắn và cả giáp da của hai đệ đệ hắn đều được hắn treo trên yên ngựa.
Còn về bánh nướng và dưa muối của mẹ, còn có một số y phục, thì được hai đệ đệ vác.
Đàm lão không ra ngoài tiễn, mẹ thì tiếp tục dựa ở bên cửa sổ nhìn ba con trai của mình ra khỏi cửa nhà.
Mẹ tính cách nhát gan cả đời không dám trách hỏi cha tại sao muốn đưa cả hai con trai nhỏ đi, chỉ có thể tự mình lau nước mắt.
- Khóc gì mà khóc, đừng khóc.
- Ta lo cho các con, lần này lên chiến trường…
Đàm lão lại rất côn đồ, gào lên:
- Chiến chết rồi Vương phủ sẽ cho chúng ta hoa trắng, đó cũng là một loại quang vinh, chết ra dáng người!
… …
Đàm Đại Dũng và hai đệ đệ của mình đứng tập hợp trên bãi đất trống của giáo trường ngoài Tấn An bảo, nơi này đã tụ tập xấp xỉ hơn tám trăm đinh.
Trương giáo úy vác đao, đứng trên đài đất của giáo trường, ánh mắt quan sát phía duối. ͏ Hết chương 2682.



Bạn cần đăng nhập để bình luận