Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2650. Chuyện khó nói



Chương 2650. Chuyện khó nói




Vấn đề tuổi tác, ở thời đại này, căn bản không là vấn đề, Diêu Tử Chiêm Càn Quốc đã lớn tuổi rồi còn có thể lấy một tiểu cô nương mười ba tuổi, hoa lê áp Hải Đường còn có thể bị truyền thành giai thoại, đến miệng lưỡi người đời sau, thật ra cũng không phải là vấn đề gì.
Phiền Lực quay đầu nhìn Kiếm Tỳ đứng ở đó.
Hắn không biết rốt cuộc có phải là mình yêu thích nàng không, lấy trình độ nhất định mà nói, trong quan niệm ý thức của các Ma Vương khác với người thường.
Nhưng Phiền Lực cảm thấy, mỗi lần Kiếm Tỳ ngồi trên vai mình, hắn không cảm thấy chán ghét, còn cảm thấy quen thuộc.
Cho nên, đối mặt với cảnh cáo của Kiếm Thánh lấy tư thế trưởng bối, Phiền Lực chỉ gật đầu.
- Được rồi, về nhà rồi.
Kiếm Thánh đi về phía hai đứa nhỏ, Đại Nữu rất vui vẻ cười, Trịnh Lâm cúi đầu nhìn ngón tay của mình.
Kiếm Thánh ôm hai đứa nhỏ, Đại Nữu chủ động đưa tay, ôm lấy cổ Kiếm Thánh, tư thế này khiến Đại Nữu chỉ còn một cánh tay, vội nắm chặt lấy Long Uyên, nhưng thật ra, là Long Uyên chủ động dán vào người nàng, một người một kiếm, đã tâm ý tương thông từ lâu.
Trịnh Lâm quay mặt đi, tiếp tục xoa xoa ngón tay, động tác có vẻ đáng yêu, là động tác người lớn ám chỉ chuyện tốt.
Nhưng trong chớp mắt:
- Xoẹt!
Kiếm Thánh bắt lấy đầu ngón tay Trịnh Lâm, vừa nãy, ma sát ra một tia kiếm ý cực kỳ nhẹ.
Trong nhất thời, trong lòng Kiếm Thánh ôm hai đứa nhỏ đột nhiên sinh ra cảm giác sảng khoái.
Đúng lúc thấy Bình Tây Vương gia vốn nên xuất hiện trước lại bị trì hoãn một hồi đến khi gần kết thúc mới vội vã chạy đến, cuối cùng cũng xuất hiện. Vương gia vừa bước tới, vội vàng tâng bốc:
- Đặc sắc, Ngu huynh không hổ là đệ nhất kiếm khách của Chư Hạ!
Ngu Hóa Bình cười nói:
- Ta chỉ làm xấu hổ trước mặt mấy đồ nhi, làm nóng nơi này trước thôi.
- Ôi, đừng khiêm tốn, đừng khiêm tốn, ta nói lão Ngu này, tật xấu này của ngươi có thể đổi không, nghe đồn giang hồ hơn mười năm, ngươi nói một câu hình thức đã đẩy Tạo Kiếm Sư kia xuống tứ đại kiếm khách.
Ngu Hóa Bình lắc đầu, nói:
- Hai mươi năm sau, đỉnh cao Kiếm đạo khắp thiên hạ, từ Trịnh thị mà ra.
Vương gia vừa nãy còn nhắc nhở Kiếm Thánh đừng nói mấy lời khách sáo lại lập tức vỗ tay nói:
- Không có!
...
Mùa thu năm Doanh An thứ hai, Bình Tây Vương phủ được tấu mời vào kinh gặp vua, Đế chuẩn chi.
- Bốn phần cơm trộn mỡ heo.
- Ấy, vị khách này, trước đây ngài đã từng đến đây rồi đúng không?
Bà chủ cửa hàng cười hỏi.
- Đúng, từng tới, nếu không sao vừa mới đến kinh, đã tìm đến quán ăn này.
Trịnh Phàm cười nói.
- Ngài đúng là cho ta mặt mũi, những người khác ra vào kinh, đều chỉ đến quán vịt quay Toàn Đức kia, ngài lại nhớ đến quán mỡ heo nhỏ này của ta.
- Thơm mà.
Trịnh Phàm cười nói.
- Ngài đợi chút, ta làm bốn món cho ngài, mời ngài.
- Bà chủ mệt nhọc rồi.
- Ngài khách khí.
Trịnh Phàm ngồi ở đó, người ngồi bên trái là Tứ Nương, bên phải là Thiên Thiên, người ngồi kế đó là Kiếm Thánh.
Lần này vào kinh, Trịnh Phàm dẫn theo Thiên Thiên cùng đi.
Đất tổ Điền gia, ở ngay Thiên Thành quận, cũng chính là một trong những địa điểm kinh kỳ.
Thật ra, Trịnh Phàm đã từng do dự có nên dẫn theo Thiên Thiên đến đó hay không, có một số việc, có thể bỏ qua, coi như chưa từng xảy ra là được, nhưng cuối cùng Trịnh Phàm vẫn mang Thiên Thiên theo.
Thân thế của hắn, thế nào cũng phải đối mặt, hơn nữa cứ cố tình giấu giấu diếm diếm trái lại càng dẫn đến nhiều chuyện thừa thãi.
Thiên Thiên lớn rồi, cũng nên để hắn tự mình phán đoán.
Quan trọng nhất chính là, trên đời này, bên cạnh Thiên Thiên còn có một người “làm cha” là hắn, hắn sẽ không bị tâm ma gì đó đột kích gây rối, đi lên con đường đó.
Động tác của bà chủ rất nhanh nhẹn, cũng vì cơm trộn mỡ heo vốn là một món có quy trình đơn giản.
Tuy nhiên, món rau trộn được làm từ rau dại trộn với thịt đầu heo trông khá bắt mắt.
Bà chủ đặt bát xuống, đưa đũa lên, nói với Thiên Thiên:
- Cho tiểu A Lang ăn.
- Cảm ơn bà chủ.
Thiên Thiên cho dù là lúc nào cũng đều lễ phép hiểu chuyện.
- Ha ha.
Bà chủ nở nụ cười, đi về tiếp tục bận chuyện của mình.
Mọi người bắt đầu ăn cơm, Thiên Thiên ăn cơm rất ngon.
- Nhi tử, ăn ngon không?
Trịnh Phàm gắp một miếng thịt đặt vào bát của con trai. ͏
- Thơm cực kỳ, cha.
Thiên Thiên đã bắt đầu ra dáng người luyện võ, nhóc con choai choai ăn ngấu nghiến như người lớn, hơn nữa còn vì luyện võ, sức ăn rất nhiều, thêm cả từ nhỏ ngoại trừ đặc biệt thích Sachima nên không hề kén ăn.
- Lại đây, ăn cả bát của cha nữa này.
Trịnh Phàm cầm bát cơm trộn mỡ heo đầy trước mặt mình đặt trước mặt Thiên Thiên.
Thiên Thiên ngẩng đầu lên, nói:
- Cha, người không ăn sao?
- Để con trai đói của ta ăn.
Trịnh Phàm lộ ra nụ cười người cha hiền từ.
- Cảm ơn cha.
Tuy nói Thiên Thiên biết bản thân chắc chắn sẽ không thiếu chút tiền cơm trộn mỡ heo ấy, nhưng cảm giác ấm áp được cha đặt đồ ăn trước mặt, hắn rất hưởng thụ.
Đương nhiên, vốn dĩ dạ dày Bình Tây Vương gia yếu, thật sự không thể chịu nổi món ăn mặn thế này.
Mà bà chủ đứng trước cửa hàng bận rộn chào hỏi khách khứa, tên là Bích Hà, nghiêm túc mà nói, nàng cũng coi như là thân thích hoàng quốc, chị dâu của nàng là Hoàng hậu đương triều.
Cơ lão lục chọn nữ đồ tể làm vợ, tình đầu ý hợp thì Trịnh Phàm tin, nhưng nói Cơ lão lục lúc trước trong lòng chưa từng nghĩ đến chuyện cố tình tìm một dân nữ, đơn giản là vì tình yêu chân thành đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, Trịnh Phàm lại không tin.
Mẫn gia và Điền gia bị diệt, vốn tiên đế là một người hiểu rất rõ tín hiệu chính trị.
Sau đó Hoàng hậu chính cung được chọn từ dân gian, điểm này trái lại rất giống nhà lão Chu ở một không gian khác, hiệu quả cũng khá tốt, nhà ngoại tham gia vào chính sự bị đẩy xuống mức thấp nhất.
Lúc này, Lão Hà đầu Đầu đi đến.
Hắn đứng trước bàn Trịnh Phàm một lúc, nhìn Trịnh Phàm một hồi.
Bàn bốn người Trịnh Phàm, quần áo không được tính là đại phú đại quý, nhưng cho người ta một cảm giác rất thoải mái, quan to hiện tại đương nhiên mắt thẩm mỹ đã đạt đến trình độ cao, lại không nhiều, đeo vàng đeo bạc rêu rao khắp nơi còn bị cho rằng mới là thời trang thật sự, mà chủ nhân bộ quần áo có thể mặc ra cảm giác tao nhã nội liễm chứng tỏ đã đạt đến một cấp độ nhất định.
Những năm nay Lão Hà đầu thường phải tiến cung để chăm sóc cháu ngoại, được tiếp xúc với cấp cao, tiếp xúc nhiều nên đương nhiên có cảm giác.
Hoặc là nói là từ trên người Trịnh Phàm, Lão Hà đầu nhìn thấy một loại cảm giác như con rể của mình.
Lão Hà đầu cũng không nhớ rõ Trịnh Phàm, nên không đi lên bắt chuyện, mà là chắp tay với Trịnh Phàm, thấy hảo cảm.
Trịnh Phàm cũng gật nhẹ đầu, đáp lại một tiếng.
- Ha ha, không muộn, không muộn!
Lại một ông lão đi đến, chính là Lão Quảng đầu.
Hai ông lão là thông gia, bình thường ngày đẹp trời, bọn họ đều sẽ ở trong cửa hàng nhỏ này ngồi trên một chiếc bàn nhỏ, rượu bốn lít rượu, hai đĩa dưa cải, uống rượu trò chuyện hết một buổi chiều.
Con trai cả của lão Quảng đầu vốn không chịu thua kém, đứa thứ hai bây giờ ở trong cung làm vị trí phó đô đốc Ngự Càn cung, không tính là đại phú đại quý, nhưng cũng được miễn cưỡng coi như một bước tiến vào danh sách tiểu quan, không áp lực, nhàn rỗi, quãng đời còn lại có thể tự tại tiêu sái mà trải qua.
Lão Hà đầu so với lão Quảng đầu thì tiêu sái hơn một ít, con gái ruột là Hoàng hậu, cháu ngoại ruột là Thái tử, bây giờ con trai đã thành thân từ sớm, cháu trai biết đi lại biết gọi ông ngoại, cũng khá rảnh rỗi.
Hai ông lão ngồi xuống, Bích Hà lên rượu và dưa cải.
Lão Quảng và Lão Hà đầu cụng chén, nhấp một ngụm rượu, nói:
- Vốn tưởng rằng hôm nay lão đệ ngươi sẽ không đến, rất nhiều người đều đi thành đông để xem Bình Tây Vương gia vào kinh. Bệ hạ phái Thái tử gia thay thế thánh giá đến thành Tây tiếp đón.
Lão Hà đầu cười cười, nói:
- Ta không thích đi xem náo nhiệt.
- Đúng vậy, bây giờ náo nhiệt hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng không chen vào được, còn không bằng ngồi đây thoải mái uống rượu.
- Ừm, nhưng mà, lão ca ngươi nói xem, Bình Tây Vương gia này sao lại đột nhiên muốn vào kinh vậy?
- Chuyện này khá khó nói, khó nói đấy.
Lão Quảng đầu trầm ngâm.
Lão Hà đầu hỏi:
- Ta nghe nói, lần này vào kinh, Bình Tây Vương gia không hề dẫn theo binh lính, hai năm trước lúc Bình Tây Vương gia vào kinh, bên người có tới 10 ngàn quân Thiết Kỵ Tĩnh Nam.
- Ha, lão đệ à, ngươi thế là không hiểu rồi, dưới trướng Bình Tây Vương ở đông Tấn chỉ có mười vạn Thiết Kỵ, mà mười vạn binh mã này cực kỳ tinh nhuệ. Nói là ở đông Tấn, nhưng vẫn ở kinh thành, có gì khác nhau đâu chứ? Chỉ cần nó vẫn còn ở đó, thì nó chính là bùa hộ mệnh tốt nhất của Bình Tây Vương gia! ͏ Hết chương 2650.



Bạn cần đăng nhập để bình luận