Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2951: Không gì khác biệt

1315 chữ
- Bọn chúng ta rằng mình là mãnh hổ trên núi, đáng tiếc thứ bọn chúng đợi đi tới không phải là dê vào miệng cọp mà mà giao long có thể nuốt bọn chúng trong một ngum.
- Long ở đâu?
- Giao hóa thành.
Trịnh Phàm xoay người, đối mặt với Kiếm Thánh, nói:
- Lão Ngu, tin ta, ta sẽ cứu khuê nữ ta, đồ đệ ngươi về. nếu như không cứu về được, thanh kiếm này của ta, quãng thời gian còn lại chuyên để giết chuột, mặc kệ bọn chúng mặc y phục hoa lệ thế nào.
- Đối đầu.
Lúc này, Tứ Nương, Lương Trình, Hạt Tử, Phiền Lực, Tiết Tam, A Minh, toàn bộ đều yên lặng đứng ở xung quanh. Trịnh Phàm vặn cổ, đồng thời vẫy vẫy Ô Nhai Hệ treo ở hông, sau đó là lưỡng lự, chần chừ, rõ ràng là đang do dự. Dựa theo thói quen cũ, vào thời điểm này, mặc kệ là chủ thượng hay là Vương gia đều phải cất cao giọng nói một câu có phong cách, đẩy bầu không khí lúc này lên cao nhất.
Nhưng hết lần này đến lần khác Trịnh Phàm nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra câu nào làm mình hài lòng. Cơ mà cái này không quan trọng, một tay vỗ vỗ thanh đao phát ra tiếng vang, Trịnh Phàm nhìn về phía đầm lầy, nói:
- Đi, đi làm chết bọn chúng!
Đầm lầy, Đông Mính trại.
Đầm lầy là một khu vực rất lớn, trên thực tế, nơi yêu thú hung hiểm trong mắt người thường chỉ chiếm chưa tới một phần đầm lầy.
Đông Mính trại, ở nơi này bởi vì chung quanh đây sẽ mọc Đại Trạch Hương Thiệt, là một loại trà mà Đại Yến Nhiếp Chính Vương yêu nhất.
Mà hiện tại trại này đã bị dọn dẹp trống không từ lâu.
Trên một cái đài cao dựng giữa trại, Sở Hoàng vẫn bị xích sắt khóa lại. Bên cạnh hắn là năm người hắc bào ngồi xếp bằng đang gia trì giúp hắn để bảo đảm cho cô gái trong Vương phủ ở thành Phụng Tân xa xôi có thể tiếp tục thừa nhận “phúc báo”.
Sở Hoàng mở mắt nhìn bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng kêu thảm.
Thực ra cơn đau đớn mà cả Sở Hoàng và Hỏa Phượng chi linh phải chịu đựng giống nhau, nhưng mà rất nhiển nhiên Sở Hoàng càng có thể chịu đựng.
Lão giả hồ rượu từ bên dưới đi tới, phi thân bay lên đến trước đài ngồi xuống trước mặt Sở Hoàng, mở miệng:
- Ta vẫn luôn rất tò mò một chuyện.
Sở Hoàng nhìn hắn, nói:
- Nói đi.
- Bệ hạ đồng ý phối hợp cách này để ép Nhiếp Chính Vương tới hẹn, rốt cuộc là vì mục đích gì?
- Trẫm, không hiểu ngươi đang nói gì.
- Bệ hạ thật sự là thua đến cuối cùng, như người sắp chết đuối không kịp chờ bắt lấy bất kỳ thứ bên cạnh nhỉ, hay là…
- Hay là cái gì?
- Hay là cảm thấy mình và Đại Sở đã không còn hy vọng, dứt khoát mượn sức của máy người chúng ta thật sự cho cháu ngoại gái kia của mình một đợt phúc báo?
- Bây giờ hỏi trẫm những điều này, còn có ý nghĩa gì sao?
- Đúng, ngài nói đúng, quả thật là không có ý nghĩa gì, ta biết, trong lòng bệ hạ thật sự là có chút xem thường chúng ta, cái này không đáng ngại, bởi vì một số thời điểm chính chúng ta cũng xem thường bản thân.
- Nhưng bệ hạ, dầu gì ngài cũng là thiên tử Đại Sở, nói lời phải giữ lời, có câu nói thế nào nhỉ, quân vô hí ngôn mà.
- Ngươi đang dạy trẫm làm việc à?
- Không có, không có.
Lão giả bầu rượu để lộ vẻ mặt ngượng ngùng.
Thật ra bọn hắn không phải e ngại gì đế vương nhân gian, nhưng cái làm bọn hắn thấy bất đắc dĩ chính là vị Vương gia kia đã bảo vệ nhà của mình cực kỳ kỹ.
Hoặc là đánh bại hắn trên chiến tường… cái này hiển nhiên không có khả năng.
Mà sơ hở bên cạnh hắn thật sự là không có, sau này có hay không cũng khó mà nói, nhưng bây giờ còn có thể nói là sóng gió chưa yên, về sau thật sự chờ Đại Yến bình định thiên hạ rồi… cho dù là Nhiếp Chính Vương này thật sự chết rồi, thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Cũng chỉ có một hơi này, Trịnh Phàm chết rồi, nội bộ Yến Quốc xảy ra vấn đề, bọn hắn
mới có cơ hội tận dụng chút thời cơ như vậy. Cho nên bọn hắn không được lựa chọn. Lúc này, một giọng nói của nam tử trẻ tuổi truyền tới từ phía sau.
- Bệ hạ nói đúng lắm, quả thật không có gì khác biệt.
Một nam tử tuổi trẻ mặc trường bào hoàng sắc không biết từ khi nào cũng xuất hiện trên đài cao.
Lão giả bầy rượu thấy hắn, trước hết là khẽ cúi đầu, đây là thật sự tỏ vẻ tôn kính.
Nam tử trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh Sở Hoàng, bởi vì nơi này là một trận pháp, ngay cả Hỏa Phượng chi linh ở bên trong còn bị thiêu đốt liên tục, nhưng nam tử lại không bị gì. Bởi vì trên da hắn có tỏa ra quan trạch kim sắc nhàn nhạt đang bảo vệ hắn.
- Nếu như Nhiếp Chính Vương không muốn tới, thì hắn sẽ có ngàn vạn lý do có thể không tới, hắn vốn là có thể không tới. Nhưng buồn cười chính là cách này, đổi lại sử dụng cho người khác, không, ngay cả phải dùng tới cũng không có. Càng hiểu rõ vị Nhiếp Chính Vương này, càng cảm thấy thú vị, chỉ đáng tiếc, đời này sợ là không có cơ
hội kết giao chí hữu tri kỷ.
- Một đứa con gái mà thôi, mà dù là trưởng tử, nhìn mấy vương hầu tướng tương kia xem, ai sẽ không hề e ngại đem dòng dõi gia tộc ra chứ? Cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra lựa chọn này thôi. Hắn là một người đơn thuần, đáng tiếc loại người đơn thuần thế này lại không thể dốc sức vì Đại Hạ ta.
- Ha?
Khóe miệng Sở Hoàng cong lên nụ cười giễu cợt.
- Ngài có thể tiếp tục khinh thường, chính như Tửu Ông đã từng nói trước kia. Bản thân chúng ta thật ra đều có chút xem thường chính mình, nhưng cái này thật sự là bị ép không có cách nào. Một giấc mộng, tỉnh dậy sớm, không chỉ là chưa mơ xong, ngay cả mộng cảnh cũng trở nên hỗn loạn.
- Bệ hạ à, có phải ngài thật sự muốn để cháu ngoại gái kia của mình bị nhồi đến chết hay không không quan trọng. Ngài cảm thấy khi có thể thu tay lại thì thu tay, xem như
thật sự ban cho nàng một cơ duyên lớn. Nhưng vị Nhiếp Chính Vương kia sẽ không đánh cược. Sẽ không cược rằng ngài có thể sẽ kịp thời thu tay hay không, hắn chỉ biết, trước mắt tính mạng của con gái mình đang bị cữu cữu nàng và một đám người ngoài nắm lấy. Cho nên, Tửu Ông cũng không cần nghĩ nhiều. Nếu như hắn muốn tới thì hắn sẽ tới. Nếu như hắn không tới thì hắn sẽ không tới. Dù sao chúng ta cũng nằm ở đây, trông mong cầu xin mạng sống, trừ điều này ra còn có thể hi vọng gì khác nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận