Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2913. Giang hồ tự tại



Chương 2913. Giang hồ tự tại




Thậm chí, vào lúc này nàng bỗng nhiên ngăn giữa vương gia và Càn quốc quan gia, giáp sĩ chung quanh cũng không tiến lên ngăn cản.
Nhưng mà, khi ánh mắt vương gia rơi xuống người nàng, Kiếm Tỳ ban nãy còn tức giận đầy bụng, lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi.
Nàng cũng không rõ, rốt cuộc từ khi nào, nàng bắt đầu… bắt đầu sợ hãi người đàn ông trước mắt này.
Vương gia mở miệng nói:
- Ngươi gọi ta, cái gì?
- Ta. . . Ta. . . Cái kia. . . Cái kia. . .
Biểu tình Kiếm Tỳ có chút gian nan, nàng đi ra, nàng ngăn cản, nàng hô lên, nhưng hiện tại, nàng luống cuống rồi.
Người đàn ông này, lúc ở nhà luôn luôn rất dễ nói chuyện, rất lười biếng, vẻ mặt lại rất ôn hòa, nhưng Kiếm Tỳ rõ ràng, một khi làm hắn tức giận thì sẽ có kết cục gì.
Quan gia đang quỳ ở phía sau mở miệng:
- Cô nương, không cần để ý trẫm, xin ngươi lui xuống trước đi, tự trẫm có thể. . .
- Người còn hồ đồ, ta sẽ ra lệnh cho A Lực, đời này không cho phép hắn gặp ngươi.
- Không muốn!
Kiếm Tỳ hô lên.
". . ." Quan gia.
Lúc này, một bóng dáng cao lướn như tòa tháp từ trong quân trận đi ra, đi tới trước mặt Kiếm Tỳ.
Không nói hai lời, đưa tay, khom lưng vác Kiếm Tỳ lên vai.
Sau đó, dùng bàn tay thô ráp to như quạt hương bồ đánh vào mông Kiếm Tỳ.
- Bộp
Bộp!
Bộp!
Đánh liên tục ba lần.
Sau đó, Phiền Lực nở nụ cười thật thà với chủ thượng, hắn xoay người khiếng Kiếm Tỳ vào trong quân trận.
Phiền Lực làm việc, từ trước đến giờ không thích nói chuyện.
Kiếm Tỳ rất tức thẹn đánh vào lưng Phiền Lực.
Ở trước mặt ngàn vạn người trong thành bị người này đánh đòn, thật là xấu hổ chết mà.
Phiền Lực nhỏ giọng nói:
- Ngu bà nương, không muốn sống hả!
Phiền Lực hiểu rất rõ tính tình chủ thượng nhà mình.
Ngươi chọc giận hắn tức giận, có lẽ sẽ không có chuyện gì;
Nhưng nếu ngươi làm phiền hắn, vậy thì ngươi xong rồi.
Kiếm Tỳ vừa nghe lời này, trái lại không giận;
Hắn, gọi ta bà nương rồi?
Mà một bên khác, vương gia vẫy tay. Lưu Đại Hổ mang theo mấy thân vệ tiến lên, tìm một con ngựa tới, sau đó ôm quan gia đặt lên lưng ngựa, lại dùng dây cương cố định lại, đề phòng hắn ngã xuống.
Lập tức,
Quân Yến vào thành!
Quân Yến vào thành, cấp tốc chia làm mấy nhóm, một nhóm khống chế đường phố, một nhóm khống chế cửa thành, một nhóm khống chế các cửa ải trong thành.
Chờ đến khi vương gia cưỡi Tỳ Hưu vào thành, thì tòa thành văn hoa đệ nhất Chư Hạ xem như hoàn toàn bị bỏ vào trong túi rồi.
Tuy nói năm đó vương gia từng tiến vào Thượng Kinh một lần, nhưng lúc ấy vội vàng vào lại vội vàng ra, hơn nữa còn là vào buổi tối, làm sao có thể ngắm nhìn kỹ phong cảnh trong thàng?
Mà cho dù Trần Dương năm đó suất binh đánh vào nơi này, nơi này cũng từng trải qua binh tai, nhưng dấu vết cháy đen hỗn loạn năm ấy hiện tại đã không còn, ngươi không thể không khâm phục năng lực tự khôi phục của tòa thành.
Mới vừa qua cổng, Trịnh Phàm liền nhìn thấy một cái giá cao cao, phía trên bày một bộ y quan, đồng thời còn có câu đối phúng điếu.
Là Lý Tầm Đạo.
Điều thú vị nhất là, chính tòa thành này ngày hôm qua đã ăn sống Lý Tầm Đạo;
Nhưng bởi vì một câu nói của Yến Quốc vương gia ngoài thành, hôm nay, y quan của hắn được dựng lên, ngay cả câu đối phúng điếu cũng là thủ bút của đại quan, hiển nhiên, bọn họ nhận ra có vẻ vị vương gia người Yến đó rất thưởng thức Lý tướng công.
Nhưng tình cảnh này ở trong mắt vương gia lại chỉ là trò cười.
- Đốt đi.
- Vâng!
Lưu Đại Hổ lập tức dẫn người tiến lên, đốt những thứ đó.
- Tầm Đạo, Tầm Đạo, tuẫn đạo, tuẫn đạo.
Nhìn lửa cháy, vương gia không khỏi sinh lòng cảm khái. Nhớ lại năm đó:
Một bộ bạch y xuống núi, vào triều thành tướng;
Bình tây nam, cứu tình thế nguy cấp, nói một câu cúc cung tận tụy, thực sự là không hề khuếch đại.
Nhưng ai mà ngờ.
Năm đó thân kia bạch y trắng thế nào, ngày sau trên sách sử đen chừng đó.
Năm đó bởi hắn xuống núi vào kinh, người vây xem nhiệt tình đến mức nào… Hôm qua lúc bọn họ gặm cốt nhục hắn, sẽ tàn nhẫn đến chừng đó.
- Là một nhân vật.
Kiếm Thánh mở miệng nói.
Người mù lắc đầu, nói:
- Một nhân vật như vậy, ở trên sách sử nhất định sẽ bị viết thành thuật sĩ phía sau núi giả thần giả quỷ xuống núi, dao động quan gia, để quan gia tin vào cái gì mà thần binh thiên hàng, tát đậu thành binh, âm binh mượn đường… thủ đoạn nham hiểm.
Hơn nữa, sẽ không ai giúp hắn sửa lại án sai trên sách sử, và hắn sẽ trở thành đối tượng bị người ta phỉ nhổ.
Kiếm Thánh nghe vậy, ánh mắt nhìn về Trịnh Phàm phía sau.
Người mù cười nói:
- Đáng tiếc, chủ thượng ta đối với Lý Tầm Đạo chẳng qua là có chút anh hùng tiếc anh hùng, chứ không phải giao tình thật sự gì. Nếu thật sự có giao tình, dựa theo tính tình chủ thượng chắc chắn sẽ sửa lại án sai cho hắn.
Quản gì bút pháp xuân thu, chỉ cần đao gác lên cổ, đám sử quan đó mấy kẻ có thể thật sự thẳng thắn cương nghị?
Nhưng hiện tại, chủ thượng ta nhiều lắm là làm đến thế này mà thôi.
- Vẫn là giang hồ tự tại.
Kiếm Thánh nói.
- Đúng, giang hồ tự tại, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm, cũng có thể xưng một câu hào kiệt thật sự. Cho nên ta vẫn cảm thấy, người trên triều đình xem thường giang hồ kỳ thực là không đúng, ngươi ở trên triều đình dù cho có thể thật sự chết không tiếc thân, nhưng chẳng phải khi quay đầu lại chậu phân vẫn đổ đầy đầu ngươi sao?
Đại quân mở đường, hộ vệ vương gia bọn họ thẳng vào hoàng thành.
Trên đường, Vương gia tận mắt nhìn thấy trước cửa từng nhà đều treo cờ đen.
Nhóm quân Yến đầu tiên vào thành đã kiểm tra không ít phố chợ bên đường, nhà nào không treo cờ đen, trực tiếp xông vào trong đó giết không tha. Có vài kẻ đúng là xương cứng thật, thà chết chứ không treo cờ, lại có vài kẻ tối hôm qua không tìm được miếng vải đen nào, phải dùng miếng vải sẫm màu khác nhưng không được thông qua, cuối cùng gặp tai bay vạ gió. Hết chương 2913.



Bạn cần đăng nhập để bình luận