Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2853. Khi đó ta còn nhỏ



Chương 2853. Khi đó ta còn nhỏ




- Vâng.
Quách Đông nhận cái ly, sau đó treo trở lại bên hông một lần nữa.
Đợi đến khi Quách Đông đi rồi, Niên Nghiêu mới nói với Hứa An đang đứng ở bên cạnh:
- Hắn có lẽ rất muốn mắng ta.
Hứa An lại cười nói:
- Đông Tử sẽ không làm vậy, Đông Tử đã sớm nhìn ra.
- Hửm?
- Người thắng thì luôn dễ buông.
- Là lý do này sao.
- Ngoài ra, có một số lời nói, An vốn không nên nhiều lời.
- Nói đi, ta nghe.
- Tướng quân vẫn nên cẩn thận chút.
- Ta chỉ đang trêu hắn thôi… Không, ta chỉ đang trêu đùa bản thân ta, vậy thì sai ở đâu?
- Vương gia hy vọng ngài có thể tốt hơn.
- Vương gia rộng lượng.
Niên Nghiêu nói.
Hứa An dường như có chút ngoài ý muốn, vậy mà Niên Nghiêu có thể mở miệng nói một người hạ lệnh thiến mình là rộng lượng.
- Ngươi không cảm thấy sao?
Niên Nghiêu hỏi ngược lại.
Hứa An lắc đầu:
- Vương gia keo kiệt.
- Ha ha ha, thú vị thế, ngươi dám nói Vương gia nhà ngươi như vậy sao.
- Niên đại tướng quân, khi ta giao tiếp với người của Mật Điệp ti, ta biết người nhà của ngài hình như vẫn còn sống, chuyến đi này của ngài không phải vì công trạng, cũng không phải vì vinh hoa, mà là vì người thân của ngài, tránh cho họ một con đường sống. Ngài biết đấy, Quách Đông thật sự không để bụng ngài, nếu hắn đến chỗ Vương gia khóc một hồi, ngài cảm thấy mình sẽ có kết cục gì?
- Giết ta sao? Khi ta đang hữu dụng?
- Vương gia sẽ.
Hứa An nói ra từng chữ một.
- Vương gia chúng ta rất hẹp hòi.
- Keo kiệt…
- Cho nên, chúng ta tình nguyện đi tìm chết vì Vương gia.

- Tạ Chử Dương Sở Quốc Trụ Quốc ở đâu!
- Ở đây.
Một thanh niên mặc giáp bạc, cưỡi Tỳ Hưu, dẫn một đoàn kỵ binh đến trước Cổ Việt thành, cất tiếng hét lớn.
Ít khi cửa thành của Cổ Việt thành được mở ra, có hai nhóm giáp sĩ xuất hiện từ bên trong, Tạ Chử Dương ngồi trên xe lăn, được thân vệ đẩy ra.
Bên hông hắn có một vết đao, miệng vết thương đến tận xương, cái này làm cho hiện tại hắn không đứng dậy nổi.
Thậm chí, ngay cả y giả cũng không dám xác định, cho dù vết thương có lành lại, Tạ Chử Dương còn có năng lực đứng lên được nữa hay không.
Mà một đao này, là do thiếu niên mặc giáo bạc phía trước ban tặng.
Nếu không phải nữ nhân kia kịp thời xuất hiện đánh lui hắn, có lẽ hắn thật sự không thể sống mà trở về Cổ Việt thành.
Thế nhưng, nhìn lại chính mình, rồi nhìn tiểu tướng mặc giáp bạc cũng bị thương y hệt nhau lúc ấy, hiện tại bản thân hắn giống như ông lão được đẩy đi, mà thiếu niên giáp bạc kia lại có thể hoành đao lập mã như cũ.
Dù sao cũng là tuổi trẻ…
Cũng thật sự là trẻ tuổi.
- Ta phụng lệnh của Nhiếp Chính Vương Đại Yến, lệnh cho Tạ Chử Dương chuẩn bị sẵn sàng, tiếp đãi đại quân, mở cửa Cổ Việt thành, cung cấp cho đại quân, không được sai sót!
Thiên Thiên đọc xong vương lệnh.
Tạ Chử Dương quay đầu lại nhìn Cổ Việt thành phía sau tường thành. Cách đây không lâu hắn tình nguyện vì tòa thành này, vì Đại Sở này, không tiếc lấy thân làm mồi, đổi cho Đại Sở một cơ hội lật bàn.
Nhưng hôm nay, muốn đi làm cái chuyện cõng rắn cắn gà nhà này.
Đại Sở, đã không còn hy vọng.
Giúp người Yến tấn công Càn, thật ra cũng là cho Đại Sở kéo dài tính mạng, nếu không người Yến chỉ chờ chết, hao tổn, Đại Sở căn bản không hao tổn được.
Sau khi bệ hạ cúi đầu kết minh với vị Nhiếp Chính Vương kia, Sở Quốc có thể được bảo toàn, nhưng tương ứng với việc, các thế lực, các gia tộc trên dưới Sở Quốc đều bắt đầu nguỵ trang dưới lớp “danh chính ngôn thuận” phối hợp với quân Yến, sau khi con thuyền ở Đại Sở đã không còn nhìn thấy hy vọng.
Nói một câu thật lòng, mọi người đều vì tìm một con đường lui về sau mà kết thiện duyên.
Chiến sự của quốc gia có thể bỏ qua, là vì các minh chủ.
Sau khi quốc chiến, nếu còn ngoan cố chống lại, vậy thì…
Đây là… nỗi đau của Đại Sở.
Tạ Chử Dương liếm môi có chút khô khốc, hô:
- Tuân mệnh.

- Rượu này thế nào?
Trịnh Phàm nhìn Bát Vương gia của Sở Quốc Bát đang ngồi phía dưới mình.
Bát Vương gia uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, nói:
- Chua ngọt ngon miệng, dư vị vô cùng.
Bát Vương gia, trong trận chiến ở Phạm Thành, từng bị bắt và giam giữ cùng với Niên Nghiêu.
Chẳng qua lúc ấy Trịnh Phàm vẫn chưa làm khó hắn, thậm chí còn để hắn gặp mặt Hùng Lệ Tinh, tấu một màn “tỷ đệ tình thâm” với nhau, lúc sau, đóng gói đưa hắn về Sở Quốc.
Lần này, hắn đảm nhận sứ giả trong quân của Sở Quốc. Tạ Ngọc An phụ trách sự vụ, hắn phụ trách đền thờ.
Phạm Thành thất bại, người Sở không chỉ thiệt hại binh chủ lực riêng của Độc Cô gia cùng với Trụ Quốc của Độc Cô gia, mà kết cục của Niên Nghiêu đã trở thành nỗi sỉ nhục lớn cho cả Đại Sở.
Cùng với đó, vị Bát Vương gia này bị bắt, sau khi về nước mấy năm nay, vẫn luôn bị bỏ mặc không dùng.
Niên Nghiêu càng thối, hắn cũng thối hơn.
Vẫn luôn chờ đến hôm nay, hắn mới được sử dụng lần nữa, bị vị đại cửu ca của mình ném tới đây.
Hắn nói ngọt, vốn khi bị bắt, hắn mềm rất nhanh, hiện tại cục diện như thế, quý tộc Đại Sở bắt đầu tranh nhau hợp tác với người Yến, hợp tác với vị phò mã Đại Yến này, thậm chí hợp tác với cả hoàng huynh của mình…
Vậy hắn, một vị Vương gia bị bỏ mặc, lại không có lý do nào để không “khúm núm nịnh bợ”, trái một bên tỷ phu phải một bên tỷ phu, gọi đến mức rất là thân thiết.
Trịnh Phàm hỏi:
- Vậy ngươi cũng biết, đây là rượu gì?
- Tỷ phu, cái này ta đoán không ra.
- Đây là, rượu nước đái ngựa.
- … Bát Vương gia.
- Cô từng nghe nói, năm đó trong trận chiến Vọng Giang lần đầu tiên, ngươi đi thuyền hoa ngoài Ngọc Bàn thành, đổ một bãi nước tiểu rất dài xuống sông Vọng Giang, còn nói, tặng cho tướng sĩ quân Yến uống chung, cùng nhau chảy xuôi về nam. Hết chương 2853.



Bạn cần đăng nhập để bình luận