Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2905. Rất kiêu ngạo



Chương 2905. Rất kiêu ngạo




Cũng có người nói, năm đó lúc quan gia binh giải Diêu sư ở ngay dưới chân núi, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn vị quan gia mới vừa bị ép thoái vị kia tự kết liễu, đường đường Đại Càn Văn Thánh thật sự không có mặt mũi nào viết lên chữ gì, chỉ có thể để lạc khoản tỏ lòng hổ thẹn.
- Vị quan gia kia của Càn quốc chết ngay ở chỗ này.
Vương gia nói.
- Phụ thân định hành lễ sao?
Trịnh Lâm hỏi.
- Để vi phụ ngẫm lại, năm đó ở Thượng Kinh lúc ta gặp hắn trong hoàng cung có quỳ xuống không nhỉ?
Suy tư trong chốc lát, vương gia lắc đầu một cái, nói:
- Không nhớ rõ, theo lý thuyết, lúc trước đại quân ta ở bên ngoài, ta lại là sứ giả quân Yến, hẳn là có thể không cần quỳ.
- Thế nhưng?
- Thế nhưng, vì ngươi ra đời, cha ngươi là ta lúc đó quỳ một lát cũng sẽ không cảm thấy có chuyện gì.
". . ." Trịnh Lâm.
- Ha ha.
Vương gia nở nụ cười,
- Thật ra vị quan gia này cũng không phải là một hôn quân, ngược lại còn rất văn minh, có thể miễn cưỡng xem là một minh chủ.
- Nhưng lại có kết cục không tốt.
- Ở niên đại thái bình, minh chủ thật sự bất phàm, nhưng ai bảo mệnh số hắn không tốt, gặp phải đối thủ làm chì.
- Lại là vị Yến Quốc tiên đế kia?
- Còn có cha của ngươi nữa.
- Ồ?
Trịnh Lâm không ngờ cha mình lại mượn cớ khen bản thân.
- Thời thế tranh hùng, ngươi không chết thì ta vong, năng lực của hắn ưu tú thật, nhưng vẫn còn chút khiếm khuyết, hắn cũng rất ưu tú, nhưng vẫn còn đôi chỗ thiếu sót.
Nói đơn giản thế này, cho dù là làm hoàng đế thì cũng chẳng khác đám tiểu lưu manh đầu đường ẩu đả tranh giành địa bàn, lúc cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn, lúc phải không thèm đếm xỉa thì phải hoàn toàn vứt bỏ hết thảy.
Cho dù làm được tất cả điều đó, thì thắng thua còn phải dựa vào may mắn. Cho nên, chỉ cần hơi do dự, hơi chần chờ chút thôi, thì kết cục… khó mà đoán được, bởi vì đối thủ của hắn đang liều mạng.
Nhưng mà, đến lúc ngươi kế thừa vị trí của cha, lại là một cục diện khác, cục diện thiên hạ rung chuyển có lẽ sẽ kết thúc ở trong tay cha ngươi thôi. Cho nên, sau này ngươi cần học được tĩnh khí, không phải là nói ngươi không thể động đao binh, nhưng ngươi cần phải xem trọng chuyện đạo nghĩa, dù cho ngươi có thể tiêu diệt đối thủ trước mắt mình dễ như ăn cháo, thì cũng phải làm bộ bản thân là đang cực kỳ bất đắc dĩ.
Sau khi thiên hạ thống nhất, tâm tư nhân định chính là đại thế.
- Gi ống như cha vậy?
- Đúng, giống như ta, thế thì mới không chịu thiệt.
- Ta. . .
- Tận lực học đi, có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu.
- Ồ.
- Tiếp tục lên núi đi, đừng để các vị tiên gia phải sốt ruột chờ đợi.
Vương gia nắm Thế tử tay, tiếp tục lên núi.
Mà lúc này, trên núi xuất hiện một đạo kiếm ý mạnh mẽ, một nam tử tóc bạc mặt trắng cầm kiếm từ trên núi lao xuống.
- Hậu Sơn cung phụng Lưu Bá Hải, đến đây lĩnh giáo!
Trên tay người này nắm một thanh trường kiếm màu xanh sẫm, khí tức có chút không đủ ổn định, lúc thì tam phẩm lúc thì như rơi xuống tứ phẩm, lại nhìn trên đầu hắn thì thấy có ba cây ngân châm cắm sâu, lập tức hiểu ra.
Đây là dùng bí pháp để thúc đẩy phá cảnh.
Kiếm Thánh lướt tới, sau một khắc, hắn liền xuất hiện trên bầu trời, ngón tay trái chỉ lên trời một cái, phút chốc bầu trời như truyền đến một thanh âm phá không, ngay cả trận pháp trên núi cũng trở nên hỗn loạn.
- Ngu Hóa Bình!
Lưu Bá Hải quát to, tung kiếm về phía Ngu Hóa Bình.
Kiếm Thánh không đáp lời, đầu ngón tay hạ xuống, kiếm ý nhị phẩm cường đại trực tiếp quyên qua!
Lưu Bá Hải không né tránh, trực tiếp đối đầu!
- Phốc!
Sau khi kiếm khí nhập thể, phía sau lưng Lưu Bá Hải phun ra một mảnh sương máu, thân hình hắn run lên, chán nản ngồi trên bậc thang, thanh kiếm màu xanh sẫm cũng rơi trên mặt đất.
Kiếm Thánh nhìn hắn, nói:
- Còn tưởng rằng ngươi đã chết từ lâu rồi.
Thất khiếu Lưu Bá Hải bắt đầu tràn ra máu tươi, cười nói:
- Không chết, năm đó cố gắng mở ra nhị phẩm thất bại, gân mạch gãy vỡ hơn nửa, may mắn được Tàng phu tử ra tay giúp đỡ, đem ta về Hậu Sơn cứu trị. Sau khi chữa khỏi, đời này cảnh giới chỉ có thể dừng lại tứ phẩm, ngay cả tam phẩm ta cũng không lên nổi, ta nản lòng thoái chí, dứt khoát ở lại Hậu Sơn này ở mười tám năm.
Ăn cơm của người mười tám nay, hôm nay, rốt cuộc cũng xem như trả lại hết ân tình.
Chết dưới kiếm của Ngu Hóa Bình ngươi cũng là may mắn của ta.
Nhưng nếu không phải là Ngu Hóa Bình ngươi mà đổi thành một kiếm khách khác, tốt xấu gì ta cũng cơ hội đánh nhiều hơn mấy chiêu, sử dụng được mấy kiếm thức ta suy nghĩ suốt mấy năm qua, bây giờ thì hay rồi, không còn cơ hội nữa.
- Ngươi ngủ yên đi.
- Đến đây, ngươi giữ gìn Thanh Mặc giúp ta, tìm người truyền nó lại, không phải Bách Lý Kiếm cũng ở chỗ ngươi sao?
À, ta thấy khí chất thằng nhóc này không tệ, hay là đưa cho hắn?
Lưu Bá Hải đưa tay chỉ Trịnh Lâm. Trong ánh mắt Trịnh Lâm hiện rõ sự khinh bỉ.
- Hắn là đồ đệ của ta.
Ngu Hóa Bình nói:
- Không lọt mắt ngươi.
- Nhưng Thanh Mặc của ta là một thanh kiếm tốt.
Lưu Bá Hải nói.
- Tạo Kiếm Sư đang lượng thân kiếm cho hắn, Thanh Mặc cũng không đủ trình độ rồi.
- Haizzz.
Lưu Bá Hải thở dài, hắn đưa tay vỗ lên lồng ngực bản thân, kiếm khí trong người hắn bắt đầu phản phệ, hắn tự tay chặt đứt sinh cơ của mình.
Vương gia nắm tay Thế tử, đi tới.
- Rất có danh tiếng?
Vương gia hỏi.
- Coi như thế đi, năm đó trong tứ đại kiếm khách vốn có tên hắn, nhưng hắn mai danh ẩn tích sớm.
- Vậy sao.
Vương gia gật gù, cũng không quá coi trọng chuyện đó, lại hỏi:
- Hắn xuống ngăn cản, phải chăng ở trên đó còn chưa bày trận xong. Hết chương 2905.



Bạn cần đăng nhập để bình luận