Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2843. Còn không về, người sẽ mất



Chương 2843. Còn không về, người sẽ mất




- Chưa tiểu, lau rất sạch sẽ, còn có nước xà phòng ở bên trong, có thể chiếu ra bóng dáng của người, ta đã nhìn thấy bản thân ở bên trong. Sau đó, ta đã vào tam phẩm rồi.
- Là đạo lý gì?
- Ta không giống sư phụ, nhà và nước, hắn có thể nhìn rõ ràng, cũng có thể nhìn thông suốt, Trịnh Phàm từng đánh giá sư phụ, là người hiệp nghĩa, vì nước vì dân.
- Đó là lời nịnh bợ khiến sư phụ vui vẻ để trói buộc sư phụ của họ Trịnh kia.
Kiếm Tỳ sớm đã nhìn thấu tất cả.
- Ta không giống Trịnh Phàm, con người hắn tình hình thiên hạ thế nào, chỉ là xếp thứ hai, xếp thứ nhất là phải khiến hắn vui vẻ. Ngủ giường mềm nhất, có danh tiếng tốt nhất, đánh trận thoải mái nhất. Sợ là chín phần chín nam nhân thiên hạ đều mơ ước có thể sống như hắn.
- Điều này quả thật.
- Còn ta, chính là người bình thường số ít kia. Kiếm bản thân luyện, đường bản thân đi, lúc trẻ nói là không có sư phụ, thực ra ai có lý, ta sẽ theo người đó. Diêu sư có lý, ta đã đẩy Diêu sư vừa đi vừa nghe đạo lý của hắn. Trịnh Phàm có lý, ta thích vừa ăn khuya vừa nghe hắn kể chuyện vào buổi tối. Sư phụ có lý, ta thích xem kiếm ý của sư phụ. Ta không bằng bọn họ, ngoài luyện kiếm nhanh chút, bỏ qua không nói tới luyện kiếm nhanh, thì ta chính là người hồ đồ, còn hơi ngốc.
- Giống như bản thân phản chiếu trong ống nhổ kia, bẩn, thực ra không bẩn, vì lau rất sạch sẽ, trong lòng khó tránh không thoải mái, nhưng mỗi tối nhất là mùa hè, không muốn ra ngoài cho muỗi cắn, thì phải dùng nó. Thực ra người cũng như vậy, Trịnh Phàm từng nói trên đời này đếm ba nghìn năm trước, lại đếm ba nghìn năm sau, ngu dốt vĩnh viễn chiếm số nhiều.
- Tin ta đi, hắn không phải đang nói ngươi.
- Ta chính là kẻ ngu dốt.
- Tam phẩm… ngu dốt. Nếu ngươi là ngu dốt, thì đi đến độ cao này thế nào?
Trần Đại Hiệp lắc đầu, dừng bước chân lại, rất thật thà nói:
- Không phải ta đã leo lên độ cao này, nó quá cao, ta không leo lên được.
- Vậy…
- Là ta kéo thấp nó xuống, nên với tới rồi.
Mắt Kiếm Tỳ bỗng trợn to sau khi nghe xong câu này.
Nàng không nói chuyện nữa, hắn cũng không nói chuyện nữa.
Trần Đại Hiệp cõng Kiếm Tỳ, đi đoạn đường rất xa, mãi đến khi trời sắp sáng, Trần Đại Hiệp mới chọn một chỗ nghỉ ngơi bên dòng suối, lúc đặt Kiếm Tỳ xuống, Kiếm Tỳ vẫn chưa ngủ.
- Ta còn tưởng ngươi ngủ rồi, trên người có vết thương, nên nghỉ ngơi nhiều.
Trần Đại Hiệp nói.
Kiếm Tỳ cắn răng, hơi ấm ức, lại hơi không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ổn định lại tâm trạng của mình, hai tay chồng lên đặt trước người, nói:
- Sư muội thụ giáo.
Trần Đại Hiệp nhếch miệng cười, nói:
- Ngươi là sư tỷ.
- Người thông suốt ở trước.
- Không có đạo lý này.
- Cần ngươi quản!
- Được, tùy ngươi, bữa sáng ăn gì, ta đi bắt cá?
- Được.
Trên đường tối qua, so với nói là sư huynh muội đồng môn nói chuyện nhà, còn chẳng bằng nói là Trần Đại Hiệp gần như nói hết cả quá trình kinh nghiệm tâm lý thay đổi cảm ngộ kiếm đạo của hắn, phô bày nguyên vẹn từ đầu tới đuôi ra.
Đây thực ra là thụ nghiệp, đối với Kiếm Tỳ đã là tứ phẩm, chắc chắn là một tài phú vô cùng lớn.
Nhất là câu nói kia của Trần Đại Hiệp: Kéo thấp nó xuống, nên với tới rồi.
Trong câu này ẩn chứa một loại khí phách lớn nội liễm đến tột cùng.
Dưới câu nói này, Kiếm Tỳ vốn cậy nhập môn sớm, cứ muốn làm sư tỷ của Trần Đại Hiệp thấy ngại tiếp tục chiếm tiện nghi “sư tỷ” này.
Trần Đại Hiệp trở về, bắt đầu nướng cá.
Mùi thơm của cá nướng dần dần lan ra, Kiếm Tỳ dựa nghiêng ở bên đó đột nhiên lên tiếng:
- Có thể nàng cảm thấy bản thân không xứng với ngươi, cho nên mới…
Trần Đại Hiệp nghiêng đầu nhìn về phía Kiếm Tỳ, sau đó quay đầu lại, tiếp tục nướng cá.
- Ngươi thật sự không để ý, hoặc chưa từng nghĩ tới sao? Nàng có biết ngươi là một kiếm khách mạnh mẽ không?
- Nàng chết rồi.
Trần Đại Hiệp nói.
- Cho nên thế nào?
Trần Đại Hiệp đưa con cá nướng xong đầu tiên tới trước mặt Kiếm Tỳ, nhân tiện nói:
- Trịnh Phàm từng nói, không phải mỗi câu chuyện kết thúc đều phải thêm một viên trân châu.
- Tại sao?
- Vì trân châu quá đắt, đại đa số người là người bình thường, không mua nổi.
Trần Đại Hiệp cầm cá nướng thứ hai lên, xé một miếng thịt xuống, bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói:
- Ngươi từng xem kịch dân dã của Tân Đông đúng không?
- Từng xem, hơn nửa đều là thổi phồng họ Trịnh kia.
- Ta rất thích xem, rất náo nhiệt, cũng rất đặc sắc.
Trần Đại Hiệp giơ tay chỉ về phía chỗ trống trước mặt:
- Bởi vì ta và họ Trịnh quá thân, cho nên ta không nhìn người diễn hắn, ta và sư phụ cũng quá thân, cho nên ta cũng không xem người diễn sư phụ.
- Nhưng hai bọn họ mới là cái vai chân chính trong vở kịch, không xem bọn họ, vậy xem cái gì?
- Xem bên cạnh hai bọn họ, vác cờ, gõ chiêng, reo hò, nhảy nhót, lộn nhào, thậm chí là diễn ngựa, diễn Tỳ Hưu, theo cách nói của gánh hát nhỏ, chắc bọn họ gọi là… vai phụ. Dù là râu ria không quan trọng, nhưng mà thiếu, thì không đặc sắc nữa rồi.

Trong vị trí tối tăm, một đốm ma chơi cháy lên, nữ nhân mặc hắc bào ngồi dậy khỏi khối băng, dấu vết cháy đen ở chỗ ấn đường của nàng ta vô cùng rõ ràng.
- Ta rớt nửa cảnh rồi.
Bên cạnh nàng ta, một nữ tử mặc trường bào màu trắng bước qua, trong ánh mắt mang theo sự tức giận.
Nữ tử hắc bào không để bụng nói:
- Không trở về sớm, người ta cũng mất rồi.
- Bây giờ… phải làm sao? Nhờ ơn của ngươi, bản thể của chúng ta đã hoàn toàn thức tỉnh rồi, đồng hồ cát đã bắt đầu chảy rồi.
Nữ tử hắc bào nắm chặt nắm đấm, sức mạnh khủng bố không ngừng ấp ủ giữa khe nắm đấm của nàng ta, kích động nói:
- Không còn lựa chọn khác. Nếu đều là chó sống tạm trong bóng tối, vậy thì…
- Uỳnh! Hết chương 2843.



Bạn cần đăng nhập để bình luận