Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2782. Là do ta sơ ý



Chương 2782. Là do ta sơ ý




Trịnh Phàm nhìn lại, thấy con vật này vẫn còn sức lực giao tiếp ánh mắt với hắn, lập tức biết con vật này không chết được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn duỗi tay, bắt đầu giúp nó rút mũi tên cắm trong người ra, mũi tên đâm vào trong thịt nhưng không sâu, nó còn biết dùng bắp thịt kẹp chặt vết thương để cầm máu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng ngay lúc Trịnh Phàm chuẩn bị rút cây giáo bị gãy, một thi thể của một người lính quân Sở đang nằm bên cạnh đột nhiên nhảy lên, lao về phía Trịnh Phàm, hắn ta rút một con dao rựa kề cổ Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thân hình của Trịnh Phàm nhanh chóng lóe lên, lưỡi đao không thể phá tan cổ họng hắn mà chém vào ngực hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm dùng tay trái ôm ngực, máu tươi chảy đầm đìa, Vương phục bị xé toạc, trên người xuất hiện vết thương đẫm máu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây tuyệt đối không phải binh lính bình thường, nếu là binh lính bình thường ở Sở Quốc thì không thể có được thực lực này, nếu có thì Đại Sở đã lên trời từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thích khách không cho Trịnh Phàm tiếp tục có cơ hội để thở, hắn ta đâm thêm nhát nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tỳ Hưu gầm lên đầy giận dữ, mạnh mẽ đứng dậy định giúp đỡ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ô Nhai trong tay Trịnh Phàm bắt đầu đỡ, sau khi chiến đấu ba lần liên tiếp, Trịnh Phàm chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân dâng trào cuồn cuộn, cổ họng ngọt ngào, nhưng cuối cùng tên thích khách kia cũng không thể đến gần hắn nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, quân Yến ở gần đó đã phát hiện tình hình này, nhanh chóng bao vây lại đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tên thích khách biết mình không còn nhiều thời gian nên lại vung đao một lần nữa nhưng bị Trịnh Phàm chặn lại, sau đó từ ống tay áo của hắn ta lại bắn ra ba mũi tên ngắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đòn đánh này vẫn chưa có bất kỳ hiệu quả gì. Đối với Trịnh Phàm, ngươi có thể giả trang binh lĩnh giả vờ chết, vậy thì sao hắn có thể không đề phòng ám khí của ngươi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ô Nhai vung một đường đao trước, quét sạch tất cả ám khí đang bay tới. Ánh mắt của thích khách vô cùng kiên định, hắn ta đang định tiếp tục ra tay, nhưng vào lúc này, hai kỵ sĩ quân Yến giục ngựa xông tới, dùng đao chém liên tục, buộc thích khách phải lui lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm không tiếp tục công kích, hắn nhanh chóng rút lui, không phải vì hắn sợ hãi mà là vì hắn cần chút thời gian thở để điều hòa khí huyết, lúc hắn lao vào chiến đấu trước đó đã tiêu hao rất nhiều, chống đỡ liên tiếp mấy chiêu của thích khách làm cho khí huyết của hắn bị kích động trầm trọng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của A Minh phát ra từ phía sau Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đến muộn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh phàm cười nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nghiêng đầu qua chỗ khác mới phát hiện ngực của A Minh đã bị một mũi tên dài màu đen bắn trúng, vị trí trúng tên rướm máu còn có khói trắng bốc lên, hiển nhiên là trên đó có kịch độc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tầm mắt A Minh nhìn về phía tây, có một người lính của quân Sở đang giận dữ nhìn chằm chằm phía này, đương nhiên một mũi tên của hắn ta không thành công rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng sự tiếc nuối của hắn ta không tồn tại được lâu, ngay lập tức, đầu của hắn ta lập tức bị chặt làm đôi bởi một kỵ sĩ quân Yến ở phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, một nhóm kỵ sĩ quân Yến bắt đầu có ý thức bảo vệ Trịnh Phàm, bọn họ bao vây và bảo vệ hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
A Minh lặng lẽ rút mũi tên ra khỏi cơ thể mình: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật sự rất lâu rồi thuộc hạ không bị bắn nên có chút không quen. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Độc thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
A Minh lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng yên tâm, độc này đối với thuộc hạ không phải vấn đề lớn, nhưng cần có thời gian dài để hồi phục. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Là do ta quá sơ ý rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm mở miệng nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
A Minh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho dù thuộc hạ không có ở đây, thuộc hạ cũng tin chắc rằng Chủ thượng sẽ không chết dưới mũi tên này, chúng thuộc hạ vẫn luôn trêu chọc Chủ thưởng bỏ mạng ở trên chiến trường, nhưng do minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nhưng vấn đề là những năm này, không phải tất cả chúng thuộc hạ đều giúp Chủ thượng ngăn chặn sao, đây là những gì chúng thuộc hạ nên làm và Chủ thượng không thể chết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đưa tay ra, vỗ vai A Minh và nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật đáng tiếc, ta vẫn chưa đạt đến tam phẩm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải tâng bốc hay gì, mà là thuộc hạ thấy Chủ thượng xung trận trước đó đã rất cảm động. Chủ thượng cứ tiếp tục đi, thuộc hạ vẫn có thể đỡ được mấy mũi tên cho ngài, chỉ cần ngài vui là được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đưa tay ra, một kỵ sĩ của quân Yến xuống ngựa, đưa vật cưỡi cho Vương gia, Trịnh Phàm xoay người lên ngựa, giơ cao thanh đao và chào các kỵ sĩ xung quanh: ͏ Hết chương 2782.



Bạn cần đăng nhập để bình luận