Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2805. Cúng lễ



Chương 2805. Cúng lễ




Không ít người già dẫn theo trẻ nhỏ đến thắp hương, vừa lau nước mắt vừa ý bảo tôn nhi dập đầu theo mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng chỉ có hai ba câu nói đơn điệu nhưng lại rất mộc mạc. Đại khái chính là, hài tử, phụ thân ngươi là đi theo Vương gia đánh giặc chết trận, không sao, sau này ngươi lớn lên sẽ đánh giặc cùng Tiểu vương gia cũng được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì số lượng rất nhiều, cho nên thắp hương kéo dài từ giữa trưa đến hoàng hôn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi kết thúc, miếu Hồ Lô đóng cửa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu kêu đói, hòa thượng Liễu Phàm tự mình bưng cơm phụ chay tới, đó là một chén cơm trắng lớn, phía có gắp rau xanh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu cầm đũa gảy một cái, phát hiện bên trong có thịt kho tàu, đầu sư tử cùng với gà đinh, nàng ngẩng đầu nhìn về phía hòa thượng Liễu Phàm, hoà thượng Liễu Phàm cũng mỉm cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu ăn rất nhanh, khi đói bụng thì cũng không quan tâm ăn gì, ăn rất ngon. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Chuẩn cũng đang ăn, nhưng mà ăn so với a tỷ nhà mình khiêm không ít. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn a tỷ nhà mình, thân thể a tỷ, so với mình kém hơn rất nhiều, đây là tiên thiên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn a tỷ đều cõng Long Uyên, về sau sẽ đi theo con đường kiếm khách, không vội mài giũa đối với thân thể. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, đứng hơn nửa ngày và lúc dâng hương còn phải hơi cúi người, là một gánh nặng lớn đối với thân thể a tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm biết rõ, từ nhỏ người mà phụ thân thích nhất chính là a tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người sẽ không tìm nguyên nhân từ trên người mình, Trịnh Lâm sẽ không suy nghĩ, xét cho cùng thì đứa nhi tử như mình cũng không được nhiều người thích, nhưng mà Trịnh Lâm chưa bao giờ ghen tị a tỷ được phụ thân sủng ái như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
A tỷ không biết là, lúc nàng xin Nhị Nương ra ngoài thì hắn cũng ở bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, bởi vì gần đây mình lại tăng thêm nhất phẩm, cho nên thính lực đã tốt hơn một chút so với trước kia, tuy rằng cách tường viện, nhưng cũng nghe được a tỷ nói chuyện với Nhị nương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
A tỷ nói hôm nay khẳng định sẽ có không ít người sẽ đi miếu Hồ Lô thắp hương cho thân nhân đã chết trận, nàng muốn mang theo a đệ đi cùng, a đệ là Thế tử, sau này muốn kế thừa vương vị của phụ thân thì nên đi mới đúng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhị nương luôn luôn không dám thả rông hai đứa nhỏ ra cửa, nghe nói như vậy mới đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, nàng không có lý do gì càng không thể ngăn cản Thế tử Vương phủ đi thu lòng người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà để giúp mình thu lòng người thì a tỷ đã đứng hơn nửa ngày cùng mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kỳ thật đối với vương vị gì đó, Trịnh Lâm cũng không có chấp niệm gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn cũng từng nói những lời trong lòng mình cho Bắc thúc thúc biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó bị Bắc thúc thúc dùng niệm lực lật tung hai mươi mấy lần, lại dùng tinh thần lực trùng kích đến tai mũi và miệng mũi tràn ra máu tươi. Cuối cùng, Bắc thúc thúc gần như dán mặt vào hắn ôn hòa nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngươi sẽ rất mạnh, sau này ngươi nhất định sẽ rất mạnh, nhưng ngươi có thể mạnh hơn thiên quân vạn mã không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy rằng trong lòng Trịnh Lâm vẫn không phục, nhưng hắn không dám nói mấy lời như ta không lạ gì vương vị. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt người ngoài, thậm chí là bao gồm cả a tỷ cùng nhị nương tam nương, các tiên sinh trong Vương phủ đối với mình có thể nói là “có tình cảm”, nhưng loại “yêu thương” này thật sự không phải người bình thường có thể chịu đựng được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng mà cho tới bây giờ Trịnh Lâm chưa từng hận hay oán giận bọn họ, thường thường sau khi bị tra tấn bị đánh bị giáo huấn, còn có thể ăn uống cùng bọn họ. Các thúc thúc từng nói, mình và bọn họ là cùng loại người, mà chính mình cũng cảm thấy như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hòa thượng Không Duyên bưng canh tới, nói là canh đậu phụ, canh rất ngon, đậu phụ rất tươi, nhưng không nhiều lắm, ngược lại là có cả món cá. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ăn uống no nê, Trịnh Lâm muốn hỏi a tỷ có muốn về nhà hay không, dù sao gia gia còn đang chờ ở bên ngoài miếu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng dường như Đại Nữu đang rất hào hứng, nói là hôm nay không đâm được người giấy, nên muốn chơi một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người giấy là đồ chơi của hai hài tử, người dân nói đâm người giấy, ý là làm người giấy, mà hai đứa trẻ rất cần đi đâm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Từ khi còn nhỏ, phụ mẫu dẫn bọn họ vào miếu, bọn họ có một loại... cảm giác chán ghét không rõ ràng đối với người giấy biết động kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau này, mỗi lần có cơ hội vào miếu Hồ Lô, đều phải tới vui chơi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cái này đúng là không thể gọi là tàn nhẫn, chỉ có thể nói thiện có thiện báo ác có ác báo, nhân quả tuần hoàn. Dù sao năm đó đạo nhân thừa dịp hai người bọn họ sắp sinh ra, đến Phụng Tân thành muốn làm một số việc, chẳng qua hiện giờ là bị hai người bọn họ trả nợ mà thôi. ͏ Hết chương 2805.



Bạn cần đăng nhập để bình luận