Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2904. Đưa tay cho ta



Chương 2904. Đưa tay cho ta




- Ngươi! ! ! ! !
- Ngươi dám! ! ! !
- Nhiếp Chính Vương gia, đừng nói bây giờ Đại Càn còn chưa ngã xuống, cho dù Đại Càn có thật sự ngã xuống, thì dù là Đại Yến ngươi, nếu muốn nhất thống Chư Hạ này…
Trên tới đế vương tế tự, sơn hà thần chi sắc phong, âm dương tự pháp chi giới định, thiên tượng quan trắc chi cát hung;
Dưới tới xa xôi muôn dân chi dẫn từ, lê dân bách tính chi thùy tuần, chúng sinh chi động viên;
Dù cho Đại Yến thật sự có thể cướp đoạt thiên hạ này, nhưng muốn ngồi vững vàng giang sơn xã tắc, cũng không thể bỏ đi Luyện Khí sĩ!
Cho nên, cũng càng không thể bỏ đi Hậu Sơn!
- Ha ha ha ha. . .
Nghe nói như thế, Vương gia cất tiếng cười to, sau đó quát:
- Vẫn đang mơ giấc mơ xuân thu đại mộng sao? Chư vị 'Tiên gia' à, thời đại này đã thay đổi. Bởi vì, từ hôm nay trở đi, thiên hạ này, để cho cô, tự mình giáo hóa!
Gió từ Tây Nam thổi về phía Đông Bắc.
Thổi bay mùi máu tanh trên Hậu Sơn trấn, cũng thổi nhẹ góc áo bào màu đen của vương gia.
Thiên hạ này, do cô giáo hóa.
Hôm nay, giờ này, Đại Yến Nhiếp Chính Vương quả thật có tư cách nói ra câu nói ấy, cũng có đủ thực lực nói ra câu nói ấy.
Cho dù bây giờ hoàng đế Đại Yến có đứng ở bên cạnh hắn, chi e sau khi nghe câu nói ấy cũng chỉ có thể ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó dưới ánh mắt của Nhiếp Chính Vương, hắn sẽ bĩu môi, biểu thị đồng ý.
Nước Tấn chết sớm,
Sở Quốc phân vỡ,
Mà Càn Quốc vẫn luôn lấy nhân khẩu đông đúc và sản vật dồi dào làm niềm tự hào ngay lúc này đang bị từng nhánh binh mãi Đại Yến đánh cho tơi tả, kéo dài hơi tàn.
Hiện tại, Đại Yến hoàn toàn xứng với danh hiệu đại quốc đệ nhất đương thời. Mà Đại Yến Nhiếp Chính Vương lại càng có thể ngang hàng cùng hoàng đế, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng phải thân cận dỗ ngọt hắn.
Hắn nói, sau này thiên hạ không cần cái thứ Luyện Khí sĩ bỏ đi gì gì đó, vậy thì sau này Luyện khí sĩ thiên hạ sẽ không cách nào xuất tông nhập thế được nữa.
Sẽ không còn Luyện Khí sĩ xuống núi tiến vào triều đình, cũng sẽ không còn tay áo tung bay trong Khâm Thiên chỉ điểm vận nước.
Ngươi có thể tiếp tục tồn tại, nhưng ta sẽ xóa sạch vầng hào quang của ngươi.
Phàm nhân kính nể thượng thiên, kính nể thượng tiên. Nhưng, phàm nhân sợ nhất vẫn là huyện thái gia trên đầu.
- Vương gia, nếu ngài cố ý làm vậy, thì bên cạnh hồ sen trong Hậu Sơn đã có mười tám vị đồng đạo của ta bố trí Tham Thiên đại pháp, trận pháp này còn mạnh hơn năm ấy lúc sư phụ ta đi Yến Kinh trảm long mạch.
Nếu hôm nay ngài khiến Hậu Sơn ta nhuốm máu, vậy chúng ta sẽ chặt đứt khí số của tử tôn Trịnh thị!
Vương gia nghe nói như thế, nụ cười trên mặt không giảm, lại nói với Kiếm Thánh bên cạnh:
- Lão Ngu a, ngươi biết không, ta chờ chính là câu nói này của hắn.
Đám khốn Luyện Khí sĩ này ngoài nguyền rủa người ta ra thì chẳng làm được gì khác. Đời này không nguyền rủa được, thì sẽ nói là nguyền rủa đời kế tiếp, dẫu sao, mười hai mươi năm là chờ, mà một hai trăm năm, bảy tám trăm năm cũng là chờ. Thể nào cũng sẽ có lúc mèo mù vớ chuột chết, bản thân không chờ được, thì đám đồ tử đồ tôn có thể chờ được, sau đó tự hân hoan khoe khoang khắp chốn.
Cho nên, rốt cuộc vị Tàng phu tử kia chém được thứ gì, long mạch Đại Yến không phải đã đứt rồi sao? Vậy cớ gì hôm nay Đại Yến ta quốc thế lại phát triển không ngừng như thế?
Kiếm Thánh mở miệng nói:
- Cho nên ngươi cũng học theo vị tiên đế Yến quốc kia, hô một tiếng mau mau mau, chớ trì hoãn ngươi giết người?
- Hầy, cũ rồi, lão Ngu.
- Ồ?
- Học lại thì chẳng có ý nghĩa gì, thế nào cũng phải sửa cũ thành mới chứ? Đúng lúc ta muốn để người trong thiên hạ này nhìn xem, đám gọi là thần tiên đó rốt cuộc là một đám buồn cười đến mức nào.
Vương gia ngoái đầu nhìn nhi tử mình, hỏi:
- Nhi tử, có sợ hay không?
- A.
Trịnh Lâm hừ một tiếng.
Vương gia đưa tay chỉ về phía trước, nói:
- Đại Hổ.
- Có.
- Truyền lệnh xuống, dọn sạch đường lên núi cho cô cùng Thế tử.
Vâng!
. . .
Đường lên núi nhanh chóng đượng dọn dẹp sạch sẽ, tuy con đường vẫn còn đẫm máu, nhưng tốt xấu gì thi thể đã được cẩm y thân về dùng đao chém bay sang hai bên đường rồi.
- Nhi tử, đưa tay cho ta.
Thế tử quay đầu lại, nhìn về phía mẫu thân đứng ở phía sau, rồi hắn đặt tay mình vào tay cha, hai cha con nắm tay nhau cùng lên núi.
Mà cẩm yêu thân vệ ban nãy lên tới giữa sườn núi vào lúc này cũng đều dựa theo vương lệnh lùi đi, chia thành hai bên bảo hộ phía sau vương gia, cùng vương gia chậm rãi tiến lên trên.
Vương phi đi theo phía sau hai cha con, nhìn hai cha con như bây giờ, ánh mắt Tứ Nương nhìn nhi tử cũng trở nên hòa hoãn hơn một chút.
Người mù âm thầm lắc đầu một cái.
Chủ thượng nói, hắn là tới đón tám ngàn đồng đội kia, tiện thể diệt Càn, trước mắt xem ra, nếu thật sự nói cho rõ ràng thì sợ là “dung hợp quan hệ phụ tử” được xếp ở trước “diệt Càn” rồi.
Trong tay A Minh cầm theo một túi nước, bên trong đương nhiê là máu loãng.
Tiết Tam thì ở trong rừng dẫn theo một đám cẩm y thân vệ, thường xuyên đưa mắt về phía đám người trên sơn đạo.
Kiếm Thánh, thật ra khoảng cách của hắn là gần Trịnh Phàm nhất, hắn đi chếch ở phía sau, so với Tứ Nương còn gần hơn một chút. Một kẻ là lão hàng xóm hơn mười năm, một kẻ là đệ tử đắc ý nhất của mình, Ngu Hóa Bình hắn thật sự không dám để hai con này xảy ra chuyện gì sai lầm.
Vương gia dừng bước, Thế tử hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía tòa bia trước mắt.
Nền của bia đá, là màu đỏ, lạc khoản là Càn Quốc Văn Thánh Diêu Tử Chiêm, nhưng trên bia đá lại không có một chữ nào.
Chuyện bia không chữ vốn không phải là bí mật gì ở Hậu Sơn trấn. Có người nói, Diêu sư không viết gì trên bia đá, là vì hắn không thể dùng một vài lời để nói về công lao một đời của một vị hoàng đế. Hết chương 2904.



Bạn cần đăng nhập để bình luận