Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2717. Không đáng để thử sao?



Chương 2717. Không đáng để thử sao?




Trần Tiên Bá nói:
- Ta tên là Trần Tiên Bá, hắn là Thế tử.
- Nhưng mặt trời sắp lặn rồi mà?
Từ Vị Trường lo lắng nói:
- Đến tối sẽ mất đi sự tao nhã của ánh sáng mặt trời, ngài nhìn xem, sắp đến lúc hoàng hôn rồi, chết lúc này mới hợp nhất. Đẹp, rất đẹp.
- À.
Thiên Thiên không nhịn được mà cười:
- Ca ca, giọng điệu của tên này lại có chút giống phụ soái đấy.
- Viết đi!
Từ Vị Trường lập tức hô lên:
- Nhất định phải thêm lời này vào, ta viết!
Có thể thêm một câu cho mình:
Tĩnh Nam Vương Thế tử điện hạ viết: Người này có phong cốt của Nhiếp Chính Vương!
Vinh danh! Vinh danh đấy!
Còn hoàng hôn hay thứ gì cũng không quan trọng nữa.
- Được rồi, không giữ ngươi lại nữa.
Trần Tiên Bá ngăn cản hắn:
- Ta sẽ thêm ngươi vào.”
Từ Vị Trường gật gật đầu, nhắc nhở:
- Vậy ngài không được bỏ sót ta đấy?
- Đương nhiên là không rồi, tuy nhiên ngươi phải viết cho ta một phần khác, cửa thành ấy, ngươi phải gọi ta.
- Ngài yên tâm, chưa nói đến bên ta thất bại, quận thành vốn trống rỗng, sao dám tiếp tục ngoan cố chứ. Thật ra ta đã sắp xếp xong cả rồi, ngài có thể phái người đi gọi cửa, bên trong sẽ mở cửa chào đón. Cũng là hy vọng tướng quân và Thế tử điện hạ có thể thông cảm cho dân chúng, nên đánh cũng đã đánh, đánh không lại là đánh không lại, thua cũng thua rồi, dù sao tám trăm năm trước tất cả mọi người đều là một nhà.
- Nếu đã tỉnh ngộ thì lúc trước còn làm vậy để làm gì?
Trần Tiên Bá hỏi.
Từ Vị Trường lắc đầu, nói:
- Suýt nữa đã có thể giết chết tướng quân, vậy còn không đáng để thử một chút sao?
- Cũng đúng ha.
Từ Vị Trường nghiêng người qua, nói:
- Tướng quân, phiền ngài ra tay.
Trần Tiên Bá đưa tay ra, nhận lấy một cây cung cứng từ tay một giáp sĩ, sau đó, nâng qua cổ hắn, bắt đầu dùng lực.
Hai tay Từ Vị Trường giữ chặt dây cung theo bản năng, cơ thể bắt đầu vùng vẫy như muốn thoát ra, nước mắt chảy ròng ròng. Đến cuối cùng, tướng chết cực kỳ thê thảm.
Thiên Thiên ở bên cạnh thở dài, nói:
- Người này không biết bị siết cổ đến chết là cái chết xấu nhất, còn không bằng giữ nở nụ cười rồi bị chặt đầu.
- Hậu táng đi.
Trần Tiên Bá buông tay ra, phân phó trái phải:
- Chôn ở trên núi này, lập một tấm bia.
- Rõ.
Trần Tiên Bá xoay người nhìn về phía Thiên Thiên, hạ giọng nói:
- Việc hôm nay không thể nói ra, nhất là không thể để Vương gia biết.
- Ca, ca nghĩ có thể giấu ư?
- Ít nhất không thể để Vương gia biết chi tiết này!
- Không thể nào, người cho rằng cẩm y thân vệ của phụ soái ta thật sự mặc cẩm y sao?
Cẩm y thân vệ trong các lộ quân đều có gián, đây vốn không phải là bí mật gì.
- Chao ôi.
Trần Tiên Bá thở dài:
- Lát nữa ta tự mình viết một tấu chương nhận tội với Vương gia vậy.
- Ta cũng vậy, là do cả hai chúng ta cùng lên kế hoạch.
Trần Tiên Bá từ chối cho ý kiến, đứng thẳng lưng, nói với một tướng sĩ bên cạnh:
- Đi xem xem Chu Phong đã chết chưa.
- Chết rồi.
Thiên Thiên đáp:
- Bị ta giết gà dọa khỉ.
- À.
Trần Thiên Bá cũng không hỏi nhiều.
- Có cần viết chuyện này vào tấu chương không?
Thiên Thiên hỏi.
Trần Tiên Bá do dự một chút, nói:
- Ừm, viết cũng được.
- Ca, thật ra phụ soái không thích bị người ngoài đồn đại.
- Ta biết.
Trần Tiên Bá gật đầu nói:
- Vậy nên ta cảm thấy ta nên san sẻ với Vương gia một chút, Vương gia quá mệt mỏi rồi.

- Hai thằng nhóc thối này.
Trịnh Phàm ném tấu chương lên cái bàn trước mặt.
- Chủ thượng, bên bọn Thiên Thiên có thuận lợi không?
Tứ Nương hỏi.
- Vấn đề không lớn, cấm quân hoàng tộc Sở Quốc đã tụ tập trước mặt chúng ta, hai thằng nhóc thối kia gặp chút khó khăn nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, hơn nữa cũng có Cẩu Mạc Ly giúp đỡ.
- Chủ thượng, lần này đúng là phí hết tâm can.
Tứ Nương cười nói.
- Ha ha.
Trịnh Phàm lắc đầu:
- Tôi cũng không ở đây giúp hai thằng nhóc thúi tích lũy kinh nghiệm, chúng nó cũng là quân cờ ta bố trí.
Trịnh Phàm duỗi lưng, nói:
- Cứ xem đi.
- Người Dã đến rồi!
- Người Dã đến rồi, chạy mau!
Cùng với tiếng thét chói tai của đám người nông dân đất Sở, từ phía đông bắc có một đội kỵ binh người Dã vọt ra, quy mô của bọn họ không lớn, chỉ có hơn hai mươi kỵ binh, ngoại trừ tên dẫn đầu mặc một bộ áo giáp da rất đơn giản ra thì đám người còn lại đều chỉ mặc quần áo da thú đơn thuần. ͏
So với việc thiếu áo giáp, đao của bọn họ được chế tạo theo dạng tiêu chuẩn, đồng thời cung tên trên lưng bọn họ cũng có thể nhìn ra là phong cách của quân Yến cũ.
Những năm đầu quân đội Đại Yến, ngoại trừ đánh cờ Hắc Long ra đồng thời cũng ưa chuộng màu đen, cụ thể từ chế tạo binh khí đến chế tạo áo giáp có thể nói đa dạng đủ loại.
Trấn Bắc quân có một bộ hệ thống riêng, Tĩnh Nam quân cũng có phong cách của riêng mình, binh mã các nơi cũng có đặc sắc của riêng họ.
Cho dù đến hiện tại, cũng vẫn như thế. Dù sao để duy trì một quân đội khổng lồ thì vô cùng khó khăn, muốn tiến hành thay đổi trang bị… Vậy thì chi phí ngày càng đắt đỏ, cho nên mũ và áo giáp cùng với một số vũ khí chế tạo đặc biệt như ngựa, giáo, các loại khác, là có thể làm đồ vật gia truyền, ông cha cháu truyền đời để sử dụng.
Nhưng những người vẫn luôn phụ trách một địa phương từ trước đến giờ đều có sự theo đuổi gần như hà khắc với các trang bị quân đội, khi đứng trên đài cao kiểm duyệt cũng vô cùng hưởng thụ cái phong cảnh thống nhất đó.
Việc Tấn Đông thay đổi trang bị, thật ra đã bắt đầu từ sáu bảy năm trước.
Phố rèn bên ngoài Phụng Tân thành đã sớm phát triển thành một quy mô cực kỳ đáng sợ, đồng thời cũng có được tài nghệ rèn đúc cực kỳ thành thục, hơn nữa ở núi Thiên Đoạn thậm chí là trong Tuyết Nguyên không ngừng tìm thấy các loại khoáng sản, lúc này mới đủ để chống đỡ sự thay đổi tổng thể trang bị giáp sắt của chính binh Vương phủ Tấn Đông.
Thật ra, người Dã vẫn luôn sinh hoạt trên "Bảo Khố", tựa hồ càng là nơi chim không ỉa thì dưới lòng đất của nơi đó luôn sẽ có bảo bối. Đáng tiếc, thứ nhất là người Dã thiếu năng lực tìm kiếm và khai thác, thứ hai là thiếu tài nghệ rèn luyện kim loại, mà những thứ đó, đối với đám Ma Vương mà nói, đó không phải là vấn đề.
Bộ binh triều đình Yến Quốc, từ hộ bộ thậm chí đến công bộ, trong vài năm trước không ngừng nhiều lần phát công hàm, nói rất nhiều lời hay ho, muốn được nhập một số quân giới của Tấn Đông.
Nhưng đến cuối cùng, ngoại trừ Nhiếp Chính Vương tặng ba trăm bộ cho thân vệ quân của hoàng đế để đảm đương vẻ bề ngoài ra thì không còn lấy ra bộ nào nữa cả.
Ngay cả hoàng đế cũng không thể làm gì được, tuy rằng Tấn Đông có thương mậu phát đạt nhưng ở phương diện chế tạo quân giới thì không có khả năng bán ra bên ngoài, đó là hàng cấm theo đúng nghĩa, vả lại quân Tấn Đông dùng còn không kịp thì lấy đâu mà xuất khẩu bán ra chứ?
Hơn nữa, trên danh nghĩa Tấn Đông thuộc về Đại Yến, nhưng trên thực tế lại duy trì mối quan hệ giống như quan hệ cống nạp với triều đình, trong các dịp lễ tết, hai bên sẽ cử người đến gặp nhau để tặng một số lễ vật. Quân lương và lương thảo của triều đình không nhập của Tấn Đông, mà Tấn Đông từ trước đến nay chưa bao giờ có hứng thú đến việc liếm danh nghĩa hoàng đế của bọn họ.
Nếu không phải Vương gia bọn họ vẫn luôn đè nặng áp lực liên tục, đồng thời còn có láng giềng cách vách Sở Quốc uy hiếp, hơn nữa mục tiêu thống nhất Chư Hạ gần như hiểu lòng không nói ra, có thể chuyện mà các thủ lĩnh quân đội cùng với các tướng lĩnh trung tầng ở Đông Tấn muốn làm nhất là vượt qua Vọng hà Giang, phi ngựa xuống kinh thành Yến Quốc.
Sự thay đổi lớn của áo giáp trang bị đương nhiên là loại bỏ một số lượng lớn quân giới kiểu cũ, hầu hết đều được phân phát theo từng lớp.
Chẳng hạn, khi hai huynh đệ nhà họ Đàm đi làm phụ binh, Đàm lão gia đã đi tìm Hiệu úy thành lũy ở địa phương để cầu xin, chính là những quân giới tồn đọng này.
Về phần người Dã, Cẩu Mạc Ly ở thành Phạm bên kia trực thuộc đại quân của người Dã, tự nhiên sẽ được chia khẩu phần ăn đầy đủ, không có lý do gì lại để bọn họ ở nơi nguy hiểm như vậy mà còn hà khắc.
Nhưng đối với những người Dã tạm thời bị điều động nhập quan làm tôi tớ trong quân đội mà nói, nhất định không có khả năng cho bọn họ bất kỳ trang bị nào tốt nào, định nghĩa của bọn họ là bia đỡ đạn, ngay cả trang bị phụ binh cơ bản nhất cũng phải dùng quân công để đổi lấy.
Mà thái độ của Vương phủ chính là:
Muốn để cho chó bán sức làm việc, phải để cho bọn nó bị đói.
Cố gắng bán mạng giúp Vương phủ, không chỉ có thể lấy được quân giới, đồng thời còn có phần thưởng, mà phần thưởng lớn nhất chính là thân phận Tiêu Hộ.
Trong mười năm qua, Vương phủ đã dốc hết sức lực tiến hành nâng cao làm phong phú và cải thiện nền văn minh tinh thần của Tuyết Nguyên, đã đạt được thành quả nổi bật, công nhận rất nhiều thân phận của người Dã, đã bắt đầu cảm thấy: ͏ Hết chương 2717.



Bạn cần đăng nhập để bình luận