Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2662. Ca mổ của Hoàng đế (2)



Chương 2662. Ca mổ của Hoàng đế (2)




Hoàng đế hỏi. ͏
- Sát khuẩn cho ngươi, vào trong đi.
Hoàng đế cởi y phục ra, ngồi vào bồn tắm. Lúc ban đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng đợi sau khi cơ thể hoàn toàn chìm vào, trên một số vị trí đặt biệt truyền tới cảm giác thoải mái khiến cả người Hoàng đế đều hơi không nhịn được.
Sau khi ra ngoài, cả người Hoàng đế đều hơi mờ mịt, lúc khoác y phục lên mới hơi lấy lại tinh thần, hỏi:
- Vừa nãy là cho ta ngâm cái gì?
- Dù để sát khuẩn.
- Khuẩn là cái gì?
- Sự tồn tại rất nhỏ bé, nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại có thể khiến ngươi mưng mủ.
- Mỗi bông hoa là một thế giới mà Phật nói sao?
- Gần như vậy.
- Nhưng ngươi còn chưa nói cho ta biết đó là cái gì, ta vốn tưởng sẽ là thứ kiểu như Tỉnh Thần lộ.
- Thứ đó sao ngươi có thể chịu nổi chứ?
Trịnh Phàm cười.
- Sau này nếu tai có chứng viêm, có thể dùng cái này pha loãng rồi ngâm lỗ tai, rất thoải mái.
- Chủ thượng, bệ hạ, có thể bắt đầu rồi.
- Ừ.
Hoàng đế được A Minh đưa vào phòng trong cùng, bên trong có một cái giường.
Một người lùn bưng một bát canh nước ép màu xanh lá tới trước mặt Hoàng đế, nói:
- Bệ hạ, đây là Ma Phí tán.
Hoàng đế bưng bát, nhìn bày biện và người trong phòng này, cười nói:
- Địa Ngục sợ là cũng chỉ như vậy thôi.
Hoàng đế uống một hơi hết sạch Ma Phí tán Tam Gia bưng tới, sau đó được sắp xếp nằm trên bàn phẫu thuật.
Mọi người ở đây yên lặng chờ đợi.
Qua khoảng một nén nhang, ý thức của Hoàng đế bắt đầu từ từ tan rã, tiến vào giấc mơ.
Người mù nói:
- Mọi người vào vị trí.
Tiết Tam bày ra tất cả dụng cụ phẫu thuật của mình, mười ngón tay bắt đầu làm động tác, đại phu mổ chính thực ra chính là hắn.
A Minh thì dùng móng tay rạch lòng bàn tay tay phải của mình trước, khống chế cho miệng vết thương không lành, đồng thời lại rạch cánh tay của Hoàng đế ra, sau đó để vị trí vết thương của hai bên chồng lên nhau.
Người mù nhắc nhở:
- A Minh, cẩn thận chút, đừng làm thành sơ ủng cho Hoàng đế.
Trong nửa năm qua, A Minh đã từng thử làm sơ ủng một lần cho một sĩ binh người Sở sắp chết, hiệu quả rất tốt, đã thành công khiến người sắp chết kia “sống lại”. Nhưng thời gian tỉnh táo không duy trì được hai ngày, đã biến thành dã thú thèm khát máu tươi, cuối cùng bất đắc dĩ bị tiêu diệt rồi.
Điều này không giống tưởng tượng ban đầu của A Minh, theo suy đoán của hắn, hắn ở trạng thái này hẳn là có thể cho sơ ủng duy trì được thần trí.
Cuối cùng, vẫn là người mù phân tích ra nguyên nhân, chắc là cấp độ huyết thống của bản thân A Minh quá cao, mặc dù thực lực cho phép sơ ủng, nhưng vì “nồng độ” quá dày, thần trí của người được ban cho sẽ lập tức bị chèn ép. Nói đơn giản, chính là “độc tính” quá mạnh.
Nếu như là quỷ hút máu khác, lúc ở cấp độ này của A Minh là có thể cho.
Nhưng huyết thống của A Minh quá cao, ngược lại trở thành tác dụng phụ, trừ khi A Minh có thể khôi phục trạng thái hưng thịnh, nếu không sơ ủng cơ bản đều sẽ biến thành kẻ điên.
Mà đối với Hoàng đế, thà hắn chết cũng không thể có một Hoàng đế điên.
- Ta biết.
A Minh nói, rồi nhắm mắt lại, liên kết qua máu tươi chỗ vết thương của hai người, nói:
- Huyết áp bình thường, chỉ số các mục… bình thường.
Nói rồi, A Minh giơ tay móc ra một cái hộp có đá, bên trong là túi máu.
Tiết Tam liếc nhìn, nói:
- Chuẩn bị nhiều như vậy à, đây là mổ não cũng không phải đỡ đẻ.
- Phòng trước vô hại.
A Minh không để bụng, tay trái cầm một túi máu lên, cắn rách cái lỗ, tự mình uống:
- Ừng ực, ừng ực.
- Tự mình ham ăn.
- Được rồi, mọi người chú ý tập trung tinh thần, ta bắt đầu lập xiềng xích tâm linh đây.
Người mù nhắm mắt lại, hai tay đặt trên má Hoàng đế.
Xiềng xích tâm linh xây dựng, tình hình trong sọ Hoàng đế bắt đầu hiện ra trong đầu tất cả Ma Vương.
Ma Hoàn bắt đầu lơ lửng, thả ra ánh sáng, bắt đầu chiếu sáng.
- Chuẩn bị xong rồi.
Tiết Tam nói.
- Ta cũng chuẩn bị xong rồi.
Tứ Nương nói.
Phiền Lực giơ rìu lên, nói:
- Ta cũng vậy!
Lúc này, A Minh đang uống máu nói:
- Người mù, lát nữa một khi A Lực dùng thêm chút sức lực, giang sơn Đại Yến này chính là của chúng ta rồi.
Người mù nhắm mắt, lại khinh thường hắn, nói:
- Đây chính là chỗ ta thấy chán nhất ở Hoàng đế này. Ta vất vả sắp xếp lên kế hoạch phát triển, đã làm đủ sự mong chờ đối với bản thân, kết quả hắn lại muốn chủ động tặng cho ta. Đây là sự sỉ nhục đối với kế hoạch cuộc đời của ta. ͏ Hết chương 2662.



Bạn cần đăng nhập để bình luận