Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2869. Danh chính ngôn thuận



Chương 2869. Danh chính ngôn thuận




Nhi tử nhà mình, chỉ nhảy sang giai đoạn thứ nhất, trực tiếp tiến vào giai đoạn thứ hai mà thôi.
Ai không từng có tuổi trẻ, ai không từng kiêu căng?
Nói đến cùng, có ai làm phụ mẫu, lại thật sự nổi giận với hài tử khi tuổi dậy thì? Đều là người từng trải đó thôi.
À không, Tứ Nương là một ngoại lệ, bởi vì nàng vĩnh viễn trẻ tuổi.
Trịnh Lâm mở miệng nói:
- Danh chính ngôn thuận, vô dụng.
- Hả?
- Lời kêu gọi vừa ra, những kẻ nguyện ý đặt cược và hùa theo này, bao gồm cả Giang Nam, không phải nhìn cái gì mà danh chính ngôn thuận, mà là thực lực phía sau. Nếu chúng ta tùy ý chọn ra một Phiên Vương Càn Quốc, cho dù chúng ta cứu Thái tử của Càn Quốc bị tạm giam trong thượng kinh ra trước, đặt ở đây, cũng không có tác dụng gì đâu. Bởi vì những người đó có thể tụ tập lại, những gì họ thấy, là đồ vật thật sự. Thực tế chân chính có thể khiến cho bọn họ kiên định nguyện ý đặt cược một lần nữa, là phủ Nhiếp Chính Vương chúng ta… Cùng với Yến Quốc.
Tiếp theo, ánh mắt Trịnh Lâm hơi nhu hòa một ít, giọng điệu cũng chậm lại:
- Di nương là nữ nhân của cha ngươi, hắn…
Trịnh Lâm lại duỗi tay chỉ về phía Triệu Nguyên Niên lần nữa.
- Hắn, chính là nghĩa huynh của ta, là người của Vương phủ chúng ta, hắn làm Hoàng đế bù nhìn, Vương phủ sẽ không từ bỏ, Vương phủ cũng không buông tay, Yến Quốc sẽ không từ bỏ, những thứ lưng chừng đó, mới dám đứng thành hàng, còn có thể có sức ngưng tụ.
Hai chữ “bù nhìn” này, Triệu Nguyên Niên không hề dao động.
Hắn căn bản không nghĩ tới sau khi mình làm Hoàng đế, sẽ chấn Đại Càn, hắn điên rồi sao!
Nhưng câu nói “nghĩa huynh” đó của Trịnh Lâm, lại làm Triệu Nguyên Niên có cảm giác thụ sủng nhược kinh sâu sắc.
Đây không phải vuốt mông ngựa, bởi vì địa vị của Trịnh Lâm vốn cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa hắn bày ra sự bình tĩnh, quả cảm và cơ trí, đã có phong cách cực cường như cha.
Tuy rằng, từ “tiếu phụ” đối với Trịnh Lâm mà nói, thật sự không gọi là ca ngợi gì, thậm chí sẽ làm hắn phát điên phẫn nộ.
Nhưng mà, nhờ đứa bé chào đời không lâu mà Tứ Nương đánh, đối với nhi tử này vô cùng mệt mỏi, phủi tay giống như chưởng quầy ném cho Phúc Vương phi chăm sóc.
Dẫn tới quan hệ giữa Trịnh Lâm và Phúc Vương phi, mặc dù không thân mật khăng khít như mẫu tử bình thường, suy cho cùng, Trịnh Lâm cũng không thể thật sự nói ngon ngọt như với Đại Nữu, nhưng tận sâu đáy lòng của Trịnh Lâm, thật ra cũng thân cận với Phúc Vương phi.
Thậm chí, đối với con trai của nàng, cũng coi như… khách khí.
Phải biết rằng, lúc trước khi Thái tử Sở Quốc gọi hắn một tiếng “em trai”, nếu không phải mới vừa bị phong ấn, Trịnh Lâm thật sự sẽ trực tiếp dùng một quyền đánh vào đầu hắn.
Trịnh Lâm tiếp tục nói:
- Tin tức quân ta nhập Càn đã truyền tới thượng kinh, thượng kinh có lẽ sẽ tiếp tục cắn răng, không rút quân từ phương bắc, mà là muốn tìm cách khác để tiếp tục trì hoãn, bởi vì thủ đoạn tương tự, trước kia cha ngươi dùng, thật sự quá nhiều.
- Nhưng nếu chúng ta ở Giang Nam, lập lên một tiểu triều đình, vậy chẳng khác nào rút kinh gân, đây là dương mưu. Hắn vì đại cục của chiến sự, mặc kệ phương nam sẽ sụp đổ. Hắn quan tâm, vậy phương bắc cũng sụp đổ. Chọn thế nào đều phải sụp đổ một bên.
Nghe đến đây, Trịnh Phàm theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía người mù.
Những lời này, ngươi dạy?
Không phải do Trịnh Phàm không nghĩ nhiều, dù sao năm đó hắn cũng từng ở chỗ Lương Trình trả lời đáp án trước, rồi chạy tới chỗ Lão Điền báo cáo kết quả của công tác sao chép.
Người mù “thấy” ánh mắt của Trịnh Phàm, khẽ lắc đầu, ý bảo không phải mình.
Vậy… Chính là tự Trịnh Lâm nghĩ ra.
Trịnh Phàm không cho rằng người mù sẽ hỗ trợ Trịnh Lâm, cho dù hắn có là con của vợ cả, giống với Thái tử của Hoàng đế, nhưng Thái Tử này còn cần tranh sủng sao?
Cho dù là Thiên Thiên, cũng không có ai cho rằng, sau này Thiên Thiên sẽ cùng Trịnh Lâm tranh đoạt vị trí.
Bởi vì ở trong nhà mọi người đều biết, bao gồm chính bản thân Thiên Thiên cũng rõ ràng, nếu hắn muốn, Trịnh Phàm sẽ không chút do dự mọi thứ mình có được, bẻ ra một nửa, trực tiếp đưa cho trưởng tử này.
Nhưng chí Thiên Thiên không đặt ở đây… Người mù đã tẩy não Thiên Thiên khi hắn còn rất nhỏ, thế nhưng cũng chưa từng tẩy thành công, đủ để thấy được tâm chí của đứa nhỏ này rất kiên định.
Thiên Thiên muốn là đưa đồ tốt cho đệ đệ muội muội của mình, sau đó hắn sẽ tự mình giúp bọn họ bảo vệ, hắn chính là một đại ca ca, hắn cũng tình nguyện vẫn luôn là đại ca ca.
Đây có phải hạt giống của Lão Điền hay không cũng không liên quan nhiều lắm. Bởi vì ở quỹ đạo ban đầu, Thiên Thiên làm chủ lực, ném tất cả đi.
Nguyên nhân cở bản là khi Trịnh Phàm còn rất nhỏ, đã mẫu mực che chở bằng lời nói và việc làm, đời trước Trịnh Phàm không có một gia đình ấm áp, mà quỹ đạo ban đầu của Thiên Thiên cũng không có.
Đời này, hai cha con thật sự là phụ tử, cũng đều rất coi trọng cái “gia đình” này.
Cho nên…
Tên tiểu tử thối này, lợi hại như vậy sao?
Trịnh Phàm không nhịn được, duỗi tay véo mặt của nhi tử, lại xoa đầu, hô hấp Trịnh Lâm vì chuyện này mà cuốn lên, nén giận, ngươi không nên quá phận, quá đáng!
Thấy mình xoa nắn nhi tử khiến hắn tức giận, Trịnh Phàm “ha ha ha” cười to.
Nói đến cũng kỳ lạ, Trịnh Phàm hắn có thể tiếp nhận “thông tuệ” của Thiên Thiên năm đó, cũng có thể chấp nhận “lão thành” của Thái Tử Cơ Truyền Nghiệp năm ấy, nhưng đó dù sao cũng là… hài tử của người ta.
Trịnh Phàm vẫn luôn không cảm thấy, “đầu óc” của nhi tử nhà mình có thể có bao nhiêu tiền đồ, hơn nữa, suy xét huyết thống này bên cạnh.
Nhưng mà, không thể phủ nhận chính là, có được huyết thống của Ma Vương, được lời nói và việc làm của bảy Ma Vương mẫu mực đào tạo ra Trịnh Lâm, hắn, giống như là… Không, hắn vốn chính là yêu nghiệt chân chính trên đời này! Hết chương 2869.



Bạn cần đăng nhập để bình luận