Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2720. Cảm giác vui sướng



Chương 2720. Cảm giác vui sướng




Trong Hỏa Đầu doanh có rất nhiều người ở đó, mỗi người đều cầm thẻ bài thắt lưng của mình để lĩnh cơm canh mỗi ngày, nơi này bởi vì là doanh trại hậu cần lui tới, cho nên cơm canh sẽ không cố định. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khi đám người của Mạn Đốn bước vào, vừa lúc thấy được đám người Dã mới vừa cơm nước xong, đang ngồi trên gốc gỗ phía bên kia, trong đó có một tên trên mặt mang vết sẹo do đao gây ra, đang ngồi xỉa răng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà trên người của mấy tên người Dã này mặc cẩm y! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mạn Đốn lập tức mang theo thủ hạ của hắn quỳ xuống hành lễ với mấy tên người Dã mặc cẩm y kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hừ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt mấy tên người Dã kia lộ ra vẻ khinh miệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đám cẩm y vệ của Vương gia có người Dã, chẳng qua số lượng không nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khoảng thời gian này, cùng với việc sử dụng quy mô lớn những tôi tớ người Dã, cẩm y vệ cũng sẽ thường xuyên cử người đến các doanh trại hậu cần này để tuần tra, đặc biệt là những cẩm y vệ xuất thân là là người Dã, sẽ có xác suất được cử đến đây cao nhất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chính bọn họ, thực ra cũng rất thích đến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một thân cẩm y này, không chỉ là biểu tượng vinh quang trong quân đội Tấn Đông, mà trong mắt đồng tộc của bọn họ, thường có thể thu hoạch được vui sướng gấp mười lần trăm lần. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn những tên người Dã này vẫn đang liều mạng sử dụng những vũ khí và trang bị thô sơ nhất ở trên lãnh thổ của người Sở để mạo hiểm, bị quân Sở chặn đánh giết chết, kiếm lấy những quân công không quan trọng đó, người Dã mặc cẩm y lại càng cảm thấy được tự hào. Cũng may mắn vì bản thân họ năm đó sớm đã chủ động buông tha cho cái gọi là kiểu tóc và tinh thần đó, tuyên thệ sẽ nguyện ý trung thành với Tấn Đông, nguyện ý trung thành với Vương gia, bây giờ người trong bãi cỏ Tuyết Nguyên hay thậm chí là ánh nắng ở Tuyết Nguyên đều có thể mang đến cho bọn một ít khó chịu về sinh lý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ cảm thấy nơi đó hết thảy đều tràn ngập lạc hậu và ngu dốt, duy chỉ có Tấn Đông, dường như ngay cả gió thổi cũng mang theo hơi thở của hương vị ngọt ngào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Mạn Đốn hành lễ, bọn họ khinh thường vô cùng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những người Dã dân đen ti tiện đó, làm sao có tư cách nói chuyện với bọn họ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đám người Mạn Đốn không dám lỗ mãng, vẫn như cũ cẩn thận dè dặt chậm rãi đứng dậy, khom lưng đi ngang qua đám người mặc cẩm y này, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Trở thành những người như họ là mục tiêu theo đuổi lớn nhất trong cuộc đời bọn họ, hơn nữa là...Bằng mắt thường có thể nhìn thấy những theo đuổi đó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Năm trước, Cẩu Mạc Ly từng trở lại Phụng Tân thành để báo cáo ngắn gọn về công việc của hắn, người mù đã mời Cẩu Mạc Ly uống rượu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người mù bên bàn rượu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ người Dã ở Tấn Đông càng ngày càng giống người một nhà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vị Vương của người Dã ngày xưa nương theo cảm giác say, hỏi lại một câu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Người Dã ở Tấn Đông và người Dã ở Tuyết Nguyên, là cùng một loại người hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chuong 958: Thiên hạ này, hoàn toàn thay đổi ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đau... Nhẹ chút... Hmmm... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương rút từng cây châm bạc ra khỏi lồng ngực của Trịnh Phàm, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng, đau là do lần trước lên cấp thất bại. Nỗi lo tiềm ẩn đó cơ bản tiêu trừ sạch sẽ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật đầu, đợi đến khi rút hết tất cả châm bạc ra khỏi người, hắn giơ tay kéo Tứ Nương vào lồng ngực như một thói quen. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những năm gần đây, Trịnh Phàm cảm thấy dung mạo của hắn dường như đã trưởng thành hơn, hay nói đúng hơn là đã đến tuổi trung niên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng vì hắn kiên trì tu luyện, cơ thể của hắn lại có thể chất của một võ giả, cho nên không trở thành bộ dạng mập mạp như Tiểu lục tử ở kinh thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng đối với Tứ Nương... Dung mạo của nàng dường như vẫn y hệt lúc trước, tất cả vẫn giống như lần đầu tiên gặp ở khách sạn Hổ Đầu thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhiều người đều cho rằng, nếu như có thể làm cho bạn đời của mình trẻ mãi không già, thì thật tốt biết bao, nhưng điều đó lại xảy ra ngay trước mặt hắn, hắn liên tục xuất hiện các triệu chứng như đau eo, đầu gối bủn rủn, giống như cảm giác tuyệt vọng vô tận kéo dài đến tận cùng áp lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng may, cảm giác đó là vui sướng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ đứng bên ngoài chờ bẩm báo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vào đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương đứng dậy, rời khỏi vòng tay ôm ấp của chủ thượng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bẩm Vương gia, Lý tướng quân cho người đến báo cáo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thông thường, một bộ phận và cơ quan đầu não thường duy trì cách thông báo tin tức từ sáng đến tối, một khi có tình huống đặc biệt, họ sẽ tạm thời tới hỗ trợ. ͏ Hết chương 2720.



Bạn cần đăng nhập để bình luận