Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2899. Ai có dị nghị?



Chương 2899. Ai có dị nghị?




Tuy trong thời gian rất lâu, Trịnh Phàm đã quen với việc làm lãnh tụ tinh thần để nâng cao sĩ khí cho binh lính, nhưng đến trận đại quyết chiến Yến Sở ở Thượng Cốc quận, vương gia cũng là thẳng thắng phất cao vương kì, đầu lĩnh tiên phong.
Đương nhiên, đối với những người trẻ tuổi, các tướng lĩnh mà nói, đương nhiên bọn họ không có “bước ngoặt thay đổi tư tưởng” phong phú như vương gia nhà mình.
Bọn họ hoàn toàn là nhảy cóc.
Nói chung, tùy vào thời điểm mà bọn họ cảm thấy mình nên đứng ở đây, giữ ở đây, hay xung trận ở đây.
Mã sóc xuyên phá giáp trụ, mũi tên bay ngang, không ngừng bắn trúng chiến mã cùng kỵ sĩ;
Mã sóc của Trần Tiên Bá sau khi lấy mạng ba tên kị sĩ thì bị gãy vỡ, hắn lập tức buông tay, rút ra hai thanh lưu tinh chuy của bản thân.
Để đối phó với những đối thủ thân mang giáp trụ này, độn khí đánh thường sẽ có hôm qua cao hơn, gõ một chùy, không phá được giáp của ngươi cũng không sao, trực tiếp gõ ngươi nội thương là được rồi.
Vì vậy, vào lúc này, hắn giống như sát thần giáng lâm;
Hắn rất hưởng thụ cái cảm giác ấy, suất quân xung phong, vận mệnh không biết trước, dùng sức của chính mình nghiêng cán cân thắng lợi về phía mình, quả thực vô cùng thích thú.
Hắn. . . Là cường giả trời sinh.
Trường thương của Chung Thiên Lãng cũng nhuốm đầy máu tươi, ánh mắt hắn nhìn ra xa thấy được tên tướng lĩnh quân Yến kia, chỉ tiếc khoảng cách quá xa, hắn không cách nào đi tới đó.
Ban đầu lúc va chạm, trong lòng Chung Thiên Lãng có chút thấp thỏm, nhưng sau khi va chạm, hắn lại rất mừng rỡ.
Đại càng thiết kỵ do mình tự tay dạy dỗ lúc vừa bắt đầu vẫn chưa rơi xuống hạ phong, ngược lại còn đánh cân tay với quân Yến.
Vậy thì có nghĩa là, thực sách binh ngạch đầy đủ, phát lương bổng đầy đủ, cung cấp chiến mã giáp trụ binh khí đầy đủ…. Đúng là đủ để chế tạo ra tinh nhuệ thật sự.
Ai cũng biết Đại Càn dồi dào, nhưng ai cũng có thể cười nhạo Đại Càn gầy yếu.
Ở trong một trận giao chiến này, Chung Thiên Lãng nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy kỵ binh người Càn lại có thể đứng ngang hàng với kỵ binh quân Yến, phải biết, nhánh quân Yến này chính là thiết kỵ Tấn đông!
Chính là ở trong hi vọng ấy…
Tuy lúc mới bắt đầu thế lực ngang nhau, nhưng sau đó, kỵ sĩ quân Yến dựa vào kinh nghiệm phong phú cùng với sự thực dụng của bản thân từng bước một đẩy lui đối thủ với một tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, vắt được cách cục chiến trường về tay.
Nhưng Chung Thiên Lãng vẫn không cảm thấy là chuyện mất mặt gì.
Người ta là tinh nhuệ bách chiến, là tinh thiết được tôi luyện quá mức, vó thế nào cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng, chỉ cần Đại Càn vẫn còn, ranh giới bách tính Đại Càn vẫn còn, lại cho Chung Thiên Lãng hắn thêm năm năm nữa, , hắn có thể chế tạo ra mười vạn thậm chí nhiều hơn nữa thiết kỵ Đại Càn, đến lúc đó, cách cục chiến trường sẽ không còn do người Yến định đoạt! Thiết kỵ, đến thời điểm chiến trường cách cục, liền không phải hắn Yến nhân định đoạt rồi!
Song phương đan xen, chia nhỏ, cắn giết sau,
Chung Thiên Lãng không thể không truyền đạt quân lệnh triệt binh.
Là rút quân, không phải bại lui.
Cùng lúc đó, Trần Tiên Bá hạ lệnh đình chỉ truy kích, thu nạp binh mã, đồng thời truyền tin cho hai bộ khác.
Đây là một hồi chiến sự rất thuần túy.
Không có quá nhiều dây dưa dài dòng, thẳng thắng đánh một hồi, một bên thua một bên thắng, bên thua bỏ chạy, bên thắng cũng không tiếp tục cặn xé.
Trần Tiên Bá ngồi trên lưng tỳ thú, thu hồi lưu tinh chùy của bản thân, treo ở hai bên vật cưỡi.
Sự tiến bộ của người Càn khiến hắn hơi kinh ngạc, chí biết trên phương diện tác chiến và vận dụng kỵ binh, nhánh quân Càn này tuy không sánh bằng tinh nhuệ quân Yến, nhưng đã vượt xa kỵ binh quân Sở.
Nói về tổn thất, dĩ nhiên quân Càn tổn thất nhiều hơn, nhưng chỉ cần không tan tác, thì những tổn thất đó vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Cũng bởi vậy, bên thắng cảm thấy hơi không thoải mái.
Bên thua lại có chút thoả thuê mãn nguyện, trong lòng nghĩ đến việc rồi sẽ chuyển thua thành thắng trong tương lai.
Đợi đến chiều, quân Yến hoàn toàn hợp lại.
Trần Tiên Bá ngồi ở chỗ đó, nhìn Thiên Thiên cùng Trịnh Man đi tới phía mình.
Thiên Thiên còn đỡ, không bị thương, Trịnh Man thì mất giáp trụ, trên người có băng bó.
Trần Tiên Bá yên lặng siết chặt phòng ngộ đạo, nhưng hắn nhịn xuống được.
Mà khi Thiên Thiên, Trịnh Man biết được hiểu lầm “cả ngươi và ta đều là túi gấm rỗng” xong, khi gặp lại Trần Tiên Bá cả hai người đều giống như chim cút nhìn thấy A Hoàng.
Rụt cổ lại, ánh mắt né tránh, trong lòng đọc thầm: Tiên Bá ngươi phải khống chế bản thân ngươi.
Thiên Thiên i rất hưng phấn, bởi vì đã đánh thắng trận. Hơn, nói theo một mức độ nào đó, thật ra hắn không có lỗi gì, bởi vì hắn chỉ đang hành sự dựa theo chỉ thị tinh thần của phụ soái.
- Ngồi.
Trần Tiên Bá mở miệng nói.
Trịnh Man quy củ ngồi xuống, Thiên Thiên cũng ngồi xuống.
Trần Tiên Bá hơi nghiêng về phía trước, nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, tất cả dựa vào quân lệnh điều hành của ta làm chuẩn, ai có dị nghị?
Thiên Thiên lắc đầu một cái, hắn không dị nghị.
Trịnh Man trước tiên gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu, lại gật đầu, ra hiệu chính mình cũng không có.
Trần Tiên Bá lại nói:
- Lần sau gặp lại tình huống như thế, ba người chúng ta suất lĩnh các lộ binh mã khác nhau, lại không có vương lệnh xác thực, thì các ngươi vẫn phải nghe hiệu lệnh của ta, ai có dị nghị?
Thiên Thiên do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, ra hiệu chính mình không có.
Trịnh Man thì nhảy dựng lên, trừng Trần Tiên Bá, hỏi:
- Ngươi nói cái gì!
Trần Tiên Bá trừng lại Trịnh Man, mười đốt ngón ta siết chặt kêu rôm rốp. Hết chương 2899.



Bạn cần đăng nhập để bình luận