Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2633. Không cần để ý



Chương 2633. Không cần để ý




- Không, ngươi hiểu sai ý ta, hắn ta đã chết rồi. ͏ ͏ ͏
- Tôn lão Tỳ Hưu trong Hoàng cung của Yến Quốc đã được bảo quản tốt hơn nhiều so với ta. ͏ ͏ ͏
- Ngươi cảm thấy, ͏ ͏ ͏
- Tôn lão Tỳ Hưu đó sẽ không lọt vào mắt hắn ta à? ͏ ͏ ͏
- Hắn ta vốn có thể giống như ngươi, đế vương chân chính chi khí là thứ mà các Linh thể chúng ta cần nhất, và cũng là nền tảng căn bản của sự sống còn. ͏ ͏ ͏
- Nhưng, ͏ ͏ ͏
- Kết quả, ͏ ͏ ͏
- Hắn ta đã chết. ͏ ͏ ͏
- Chỉ vì một chuyện là hắn ta đã chết này, ͏ ͏ ͏
- Ngươi, ͏ ͏ ͏
- Đời này cũng đừng nghĩ đánh bại được hắn! ͏ ͏ ͏
- Câm miệng! ͏ ͏ ͏
Một đạo phong ấn cuối cùng hoàn thành, ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng nhắm chặt mắt lại, ͏ ͏ ͏
Sau khi mở mắt ra, ͏ ͏ ͏
Hắn bưng bát canh hạt sen đã nguội kia, tiếp tục ăn từng thìa một. ͏ ͏ ͏
Cho đến miếng cuối cùng, ͏ ͏ ͏
Khi chạm đáy, ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng mới phát hiện dưới đáy bát Thanh Hoa nguyên bản đã xuất hiện những vết nứt rậm rạp chằng chịt, mà trong vết nứt cũng thấm đầy máu. ͏ ͏ ͏
Cất cái bát đi, ͏ ͏ ͏
Trong lòng bàn tay nơi hắn cầm bát trước đó cũng xuất hiện mấy vết thương nhỏ, thấm vào máu tươi. ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng đặt lòng bàn tay vào trên ngự án, ͏ ͏ ͏
Đè lại, ͏ ͏ ͏
Một đạo Huyết thủ ấn lưu lại ở phía trên. ͏ ͏ ͏
Hắn nắm chặt tay, ͏ ͏ ͏
Nhắm mắt lại, ͏ ͏ ͏
Sau đó, lòng bàn tay và mí mắt gần như đồng thời chậm rãi mở ra, vết thương trên lòng bàn tay cũng đã lành lại. ͏ ͏ ͏
Hắn ta đã chết, ͏ ͏ ͏
Hắn ta đã chết…… ͏ ͏ ͏
Đột nhiên, ͏ ͏ ͏
Hoàng đế Sở cầm lấy một cây bút lông trên ngự án, đâm xuống lòng bàn tay của mình, bút lông trực tiếp đâm vào lòng bàn tay hắn, máu tươi bắt đầu phun ra. ͏ ͏ ͏
Mà hắn, ͏ ͏ ͏
Lại không thể cảm thấy một cơn đau dù chỉ là nhỏ nhất. ͏ ͏ ͏
Trên mặt Sở Hoàng lộ ra một vệt tự giễu. ͏ ͏ ͏
Lẩm bẩm; ͏ ͏ ͏
- Thân là đế vương, vốn không nên sợ hãi, nhân danh Thiên tử, điều ngươi thực sự làm chính là làm những chuyện bất kính với Trời nhất. ͏ ͏ ͏
- Vốn, ͏ ͏ ͏
- Hắn, ͏ ͏ ͏
- Không cam lòng chết, ͏ ͏ ͏
- Nhưng ngay cả cái chết cũng không thể khiến hắn sợ hãi. ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng rút bút lông ra, ͏ ͏ ͏
Nhìn vết thương của chính mình bắt đầu ngừng chảy máu dần dần... ͏ ͏ ͏
- Ta từng nghĩ rằng Sở Quốc của ta không có Điền Vô Kính, không có Lý Lương Đình, không có Thiết Kỵ không có thuận buồm xuôi gió; ͏ ͏ ͏
- Nhưng thực ra, ͏ ͏ ͏
- Sở Quốc kém Yến Quốc xa nhất. ͏ ͏ ͏
- Là hoàng đế. ͏ ͏ ͏
- Tranh của Viên Đồ Các thực sự rất am hiểu khẩu vị của ngươi đó. ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết đang chiêm ngưỡng bức tranh. ͏ ͏ ͏
Vào thời điểm khi Lý Phú Thắng của Lương địa chết trận, trước khi Bình Tây Vương gia băng qua Vọng Giang, hắn đã gặp một quan chức Yến Quốc, người này giỏi vẽ những bức xuân cung đồ, coi đây là một thú vui tao nhã; ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, hắn còn có khí tiết hiến toàn bộ gia sản, ý định ban đầu của hắn là muốn kích thích Bình Tây Vương đi dẹp yên loạn lạc, sau khi bị thuyết phục, hắn đã nguyện ý cống hiến hết mình vẽ tranh. ͏ ͏ ͏
Bức tranh hoàn thành hơi chậm, bởi vì hắn bị ốm giữa chừng, hơn nữa hiện tại sức khỏe cũng không tốt lắm, nhưng cuối cùng hắn cũng đã bàn giao tác phẩm theo đúng thỏa thuận. ͏ ͏ ͏
Cảnh trong tranh, ngươi có thể nói là khó coi, nhưng cũng có thể nói là “đẹp không sao tả xiết”, đó là nghệ thuật, là báu vật; ͏ ͏ ͏
Điều này chủ yếu phụ thuộc vào địa vị cao thấp của người đánh giá. ͏ ͏ ͏
Quyển họa này, lấy những nữ tử có thân hình đầy đặn và quyến rũ là nhân vật chính, không phải là ném người nào chỗ đó hiểu không? ͏ ͏ ͏
Chỉ là sau khi bức tranh được đưa lên, chủ nhân còn chưa có thời gian xem thì hoàng đế đã cầm lấy nó và say sưa ngắm nhìn với vẻ thích thú. ͏ ͏ ͏
- Vẫn còn đường trở về đấy. ͏ ͏ ͏
Vương gia nhắc nhở. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế nghe thấy thế, ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức run tay, hắn đặt tập tranh sang một bên, như thể đã nhìn thấy hồng thủy mãnh thú. ͏ ͏ ͏
Sau đó, ͏ ͏ ͏
Hoàng đế lại nói; ͏ ͏ ͏
- Nói với hoàng hậu, ta bị thương nhẹ được không? Nội thương, đúng, nội thương, ta phải tĩnh dưỡng, tĩnh dưỡng. ͏ ͏ ͏
- Không được, nếu nói thế chẳng phải là ta đã không chăm sóc tốt cho ngươi ở Thượng Cốc quận, để cho long thể của ngươi gặp nguy hiểm? ͏ ͏ ͏
- Họ Trịnh, ngươi có còn là huynh đệ của ta không hả? Có còn là huynh đệ của ta không hả? Đã là huynh đệ thì phải phân ưu với ta chứ! ͏ ͏ ͏
- Một dũng sĩ thực thụ, ngươi phải dám đối mặt với nhân sinh thảm đạm. Hơn nữa, đó không phải là chuyện gì thê thảm đối với ngươi. ͏ ͏ ͏
- Thì ra ngươi là hán tử ăn no ko biết đến kẻ sợ. ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha. ͏ ͏ ͏
- Ngươi không mệt sao? ͏ ͏ ͏
Hoàng đế tò mò hỏi. ͏ ͏ ͏
Trong hậu cung của hắn chỉ có một hoàng hậu và một phi tần; ͏ ͏ ͏
Nhưng trong hậu trạch của Vương phủ họ Trịnh, bao gồm cả Phúc Vương phi, cũng đã có bốn người. ͏ ͏ ͏
Vương gia nhẹ lắc đầu, khinh thường nói: ͏ ͏ ͏
- Chuyện này sẽ đi đến đâu chứ. ͏ ͏ ͏
Khóe miệng hoàng đế khẽ nhếch một vòng cung, cười nhạt một tiếng, hiển nhiên hoàng đế không tin. ͏ ͏ ͏
- Ai bảo lúc trước ngươi không chịu rèn luyện thêm chứ? ͏ ͏ ͏
- Được rồi được rồi, đừng phô trương thực lực cao thủ, võ công ngũ phẩm tuyệt thế nữa. Ngươi vẫn còn mặt mũi để hả hê chuyện này à. ͏ ͏ ͏
- Với người khác ta chẳng có cách nào hả hê. Nhưng với kẻ không ra gì như ngươi, chẳng phải sẽ cho thấy chênh lệch à? ͏ ͏ ͏
Xe ngựa dừng lại. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế và vương gia xuống xe. ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh đang ngồi cách đó không xa, trong khi Ngụy công công đang hầu hạ ở bên cạnh. ͏ ͏ ͏
Tiết Tam và Phàn Lực đang chuẩn bị làm gà nướng đất sét. ͏ ͏ ͏
A Minh đang bày ly rượu; ͏ ͏ ͏
Xa hơn nữa, còn có một nhóm vệ binh không mặc cẩm y thân vệ đang tới lui tuần tra. ͏ ͏ ͏
Con đường quay trở lại sau chuyến đông tuần của hoàng đế đến Vị Hà, đi qua Phụng Tân thành, đón hoàng hậu và thái tử, loan giá khởi hành về kinh; ͏ ͏ ͏
Nhưng thực ra, đích thân hoàng đế đã “Vi phục xuất tuần” cùng Bình Tây Vương gia; ͏ ͏ ͏
Đi một con đường khác, đi về phía tây đến Vọng Giang. ͏ ͏ ͏
Có loan giá ở đây, hoàng đế cũng ngồi không yên, hắn chỉ muốn chơi đùa. ͏ ͏ ͏
- Haizzz. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế ngồi dưới đất cảm khái nói: ͏ ͏ ͏
- Họ Trịnh, lần này từ biệt, cũng không biết lần sau gặp lại ngươi là lúc nào. ͏ ͏ ͏
Vương gia cũng ngồi xuống bên cạnh hắn và nói: ͏ ͏ ͏
- Nói không chừng là khi ngươi hấp hối, ta dẫn quân vào kinh, sau đó ngươi nằm trên long sàng, nắm tay ta, uỷ thác cho ta. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế lườm Bình Tây Vương gia một cái; ͏ ͏ ͏
Vương gia tiếp tục: ͏ ͏ ͏
- Dựa theo tính tình của ngươi, có khi lúc đó còn giả mù sa mưa nói một câu, nếu như thái tử không thể chống đỡ được, ngươi hãy thay thế hắn. ͏ ͏ ͏
- Nhìn thì có vẻ hào phóng, nhưng thật ra trước khi chết còn dùng thói đạo đức giả để cản đường của ta. ͏ ͏ ͏
- Ta nói, họ Trịnh ngươi nghĩ sâu xa đến vậy à? Hậu sự của lão tử cũng được ngươi sắp xếp đến tỉ mỉ rõ ràng luôn? ͏ ͏ ͏
- Mấy vở kịch đều diễn như thế mà. Ngươi yên tâm, khi ngày đó đến, ta sẽ cố gắng hết sức đến muộn nhất có thể, để ngươi chống đỡ đến giây phút cuối cùng, đợi đến khi Ngụy công công kinh hỉ hô một tiếng Bình Tây Vương gia đến rồi. Ngươi vừa vặn nhắm mắt, đỡ phải nhìn ngươi người sắp chết còn muốn lại diễn kịch. ͏ ͏ ͏
Khi Ngụy công công đang trải thảm bên cạnh nghe thấy thế, thân thể khẽ run lên; ͏ ͏ ͏
Cũng may, Ngụy công công đã quen, quen với sự trắng trợn không kiêng dè giữa hoàng đế và Bình Tây Vương gia, còn hơn cả với tiên đế và hai vị vương gia năm đó. ͏ ͏ ͏
- Họ Trịnh, nói chuyện thiết thực tí đi. Phía trước là Vọng Giang. Sau khi qua sông hội hợp với loan giá, ta phải trở thành trẫm. Có mấy lời sau này ta không tiện nói trong thư, bây giờ vừa thích hợp để nói với ngươi. ͏ ͏ ͏
- Ngụy Trung Hà, tránh ra đi. ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏
Ngụy công công bước sang một bên, trên tấm thảm hắn đã trải sẵn trước đó có vẽ bản đồ của Chư Hạ. ͏ ͏ ͏
- Ta sử dụng chiếc thảm này để ngủ mỗi ngày. Điều này luôn nhắc nhở ta vẫn chưa hoàn thành đại nghiệp. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế chỉ vào thảm và nói một cách tự hào. ͏ ͏ ͏
Vương gia tò mò chỉ vào một điểm triều ban trong góc, ͏ ͏ ͏
- Nơi này... ͏ ͏ ͏
- Không cần để ý cái này. ͏ ͏ ͏
Hoàng đế “đỏ mặt mo” lập tức quay lại chủ đề, ͏ ͏ ͏
- Trước tiên hãy xem quy chế cái đã. ͏ ͏ ͏
- Ta đoán trong năm năm nữa, cơ bản có thể bù đắp được các khoản thâm hụt trước đó. Cuộc sống của người dân Yến, Tấn cũng có thể khôi phục lại như trước. Cho dù không tích trữ được gì nhiều, cho dù không ổn định lâu dài; ͏ ͏ ͏ Hết chương 2633.



Bạn cần đăng nhập để bình luận