Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2666. Cầu phúc



Chương 2666. Cầu phúc




Gió cuối năm thổi qua nghĩa địa này, cây cỏ kêu xào xạc.
Bên ngoài, Nhiếp Chính Vương hút thuốc.
Bên trong, Lý Phú Thắng hút hương.
Cửa hàng thịt lớn của Hà Ký tháng này cũng chưa khai trương, quán cơm trộn mỡ lợn của con dâu Hà gia cũng đã dừng những mấy ngày rồi.
Kể từ khi tin tức Hoàng đế bệnh nặng, phong Bình Tây Vương làm Nhiếp Chính Vương Đại Yến để làm gửi gắm truyền khắp dân gian, Lão Hà đầu gia đã không giết lợn nữa.
Không giết lợn tất nhiên là không có thịt lợn để bán, càng không cần nhắc tới mỡ lợn nhà tự làm.
Không chỉ vậy, Lão Hà đầu, Hà Sơ, cộng thêm đứa cháu Hà Phúc, ba nam đinh trong nhà cả ngày không làm chuyện gì khác, xin một tranh Dược Vương Bồ Tát về treo trong nhà, ba người bắt đầu ăn chay cầu phúc.
Thực ra, người Yến gia rất có tình cảm với Cơ gia.
Hoàng tộc của Đại Yến dù là năm đó dẫn dắt người Yến tắm máu chém giết, hay là lúc Tiên đế chỉ huy quân Yến mở rộng biên cương khai thác lãnh thổ, bỏ qua những trò nội bộ lục đục lại không để người ở dưới tầng đấy biết của Hoàng thất, ít nhất trong cảm nhận của bách tính người Yến, Hoàng đế của bọn họ, hoàng tộc họ Cơ vẫn luôn là bầu trời trên đỉnh đầu của bọn họ.
Nhưng… Bích Hà cảm thấy không đến nỗi như vậy nhỉ?
Phải biết rằng, họ Cơ trong nhà chỉ có một mình nàng.
Hôm nay gia gia Bích Hà Lão Quảng đầu đến rồi, hắn gõ cửa, cháu gái ra mở cửa.
Bước vào trong viện nhìn cách bày biện này, rồi lại nhìn cháu rể của mình đang quỳ ở đó với cha hắn, chắt ngoại của mình nằm ngủ ở bên cạnh hai ông cháu. Trong viện bày bàn thờ, trước tranh treo của Dược Vương Bồ Tát đang đốt hương.
- Đây là…
Lão Quảng đầu không hiểu, hắn đến cửa hàng tìm người thì phát hiện cửa hàng đóng cửa rồi, vốn tưởng trong nhà có việc, ai ngờ đóng cửa lâu như vậy, nên chỉ có thể đích thân tới xem sao.
Thân phận của hắn dù sao cũng lớn hơn một lứa, bình thường uống rượu nói chuyện với Lão Hà đầu ở bên ngoài, hai huynh đệ tốt cũng không có gì, dù sao cũng rất tự tại. Nhưng nếu như vào nhà người ta, hắn và Lão Hà đầu đã chênh một vai vế rồi, cho nên không đến lúc thật sự cần thiết, hắn cũng không muốn tới cửa.
- Nói là muốn cầu phúc cho bệ hạ.
Bích Hà trả lời.
- Ơ…
Lão Quảng đầu mấp máy môi, nước mắt đã lập tức tràn ra ngoài.
- Bốp bốp!
Tự tát cho mình hai cái kêu vang, làm Bích Hà bên cạnh giật nảy mình.
- Cháu gái à, đừng thấy phu gia này của ngươi xuất thân đồ tể, nhưng lại còn hiểu lễ nghĩa hơn nhà quyền quý, gia gia ta đã từng này tuổi coi như sống uổng phí rồi.
Lão Quảng đầu rất cảm động, cũng quỳ ở bên đó, gia nhập đội cầu phúc.
Hắn là tôn thất, không giống với cháu gái mình, lúc cháu gái trưởng thành chỉ là treo danh tôn thất, lúc nhỏ trong nhà Lão Quảng đầu còn có chút khí tượng tôn thất.
Hơn nữa, con trai lớn của mình ở bên ngoài làm quan, con trai nhỏ của mình cũng chính là cha của Bích Hà, hai năm nay ở trong cung làm việc cũng càng làm càng tốt. Những điều này đều là hoàng ân thật sự.
Lão Hà đầu và Hà Sơ nghiêng đầu nhìn Lão Quảng đầu quỳ rạp ở một bên, hai ông cháu đã không còn sức nói chuyện nữa rồi.
Con cái nhà đồ tể, có thiếu thốn thế nào chỉ cần vẫn còn sinh nhai, thì không thể nào hết thịt ăn. Cho nên bỗng chốc ăn chay lâu như vậy, trên mặt hai ông cháu đều hiện ra vẻ “xanh xao” rõ rệt.
Nhưng đây có cách gì chứ, ai biết thân thể của con rể nhà mình bỗng chốc lại suy sụp chứ.
Bọn họ có thể làm gì, cũng chỉ có như này thôi.
So với nhà bình dân, nhân vật cao tầng thật sự, điều bọn họ có thể làm đã rất nhiều rồi.
Nhưng vì Bình Tây Vương gia phong làm Nhiếp Chính Vương, có thể coi như Định Hải Thần Châm dựng đứng ở đây, điều này cũng khiến cho đa số người không thể không ném chuột sợ vỡ bình.
Có động tác nhưng lại đều rất kiềm chế.
Đại Yến đang bắt đầu một tình thế hỗn loạn mới, trung tâm quyền lực va chạm ngay trước mắt, người có trong sạch hơn nữa cũng rất khó thật sự ngồi yên không làm gì cả.
Có người là vì vị trí tiếp theo của mình, hùa theo chủ chính của Nhiếp Chính Vương.
Có người là vì an nguy sau này của Thái tử, trải qua thời kỳ lung lay sau khi bệ hạ băng hà.
Có người là vì suy nghĩ cho thiên hạ của Cơ gia, hy vọng có thể cố gắng giảm bớt xúc tua của Nhiếp Chính Vương trong tình thế hỗn loạn, lập một số quy tắc mềm từ trước. ͏
Vì bản thân, vì nước, vì Cơ gia đều có.
Thật ra người chính trực chạy đi tìm đường chết ít lại càng ít, cơ bản đều là xê dịch trong phạm vi quy tắc cho phép.
Nhưng những điều này thực ra đều không có ý nghĩa, vòng thanh tẩy mới thực ra đã bắt đầu rồi.
Trong thời gian một tháng này, làm hoặc không làm, làm quá giới hạn hay là bổn phận, khôn khéo hay là xung động, đều không tính.
Không phải mỗi Hoàng đế đều có thể có một thời kỳ nhạy cảm sắp “băng hà” của mình, đa số Đế vương trước khi bản thân sắp băng hà, quyền lực thực ra đã xuất hiện khoảng trống rồi. Lúc thời kỳ cuối Tiên đế còn tại vị đến dưỡng bệnh ở hậu viên cũng là như vậy, nếu không sẽ không xuất hiện khai chiến toàn diện của phe Thái tử và phe Lục gia.
Đương nhiên, cũng không có Hoàng đế nào muốn dùng sự “băng hà” của bản thân để làm hố, hơn nữa cái hố này không phải dùng làm bẫy dụ người nhảy xuống. Mà là đứng ở bên cạnh điểm danh, điểm tới ngươi thì chính là ngươi, nói ngươi vào trong hố, thì ngươi phải tự mình nhảy xuống.
Không nhảy?
Được, vậy thì để cả nhà ngươi vào hố cùng với ngươi.
Thời kỳ này thực sự quá mẫn cảm, mẫn cảm tới mức dù là đối với người đương thời hay là đối với lịch sử, Hoàng đế, triều đại, đều có thể có đầy đủ lý do để giải thích.
Khi “không thẹn” với dân phong, lại “không thẹn” với sử sách, quyền hành của Đế vương nhân gian có thể… mặc ý làm bừa về mặt ý nghĩa chân chính.
Thời gian này, Lục Băng hóa thân thành Diêm Vương sống, chiêu ngục mở rộng, các phiên tử bắt đầu phá cửa lùng bắt quan viên vào ngục, cảnh như vậy không ngừng diễn ra ở các nơi của Đại Yến.
Mật Điệp ty vẫn luôn bị chỉ trích không bằng Ngân Giáp vệ, nội vệ Phượng Sào, lần này cuối cùng cũng hoàn toàn lộ ra răng nanh dữ tợn, mặc dù là đối với bên trong.
……
Trong hậu viên, người mù rót trà, đưa cốc trà cho Chủ thượng.
- Chủ thượng có biết những ngày này trong Kinh thành rất náo nhiệt không?
- Biết.
Trịnh Phàm gật đầu.
- Có một số chuyện, thuộc hạ vốn không nên nói.
- Nếu như đổi lại là người khác nói lời này trước mặt ta, chắc ta sẽ trả lời một câu: Vậy thì đừng nói nữa. Nhưng nếu là người mù ngươi, thì ngươi nói đi.
- Cảm ơn Chủ thượng.
Người mù chỉnh cổ áo của mình, nói:
- Lúc Hoàng đế mới đăng cơ, tất cả đều duy trì ổn định là chính, cố gắng khiến long ỷ của bản thân ngồi vững chắc hơn, đồng thời bắt đầu thúc đẩy tân chính của hắn. Mặc dù giữa lúc đó đại chiến do đất Lương khơi ra suýt nữa làm loạn tiết tấu, nhưng vì Chủ thượng rời núi nên cuối cùng vẫn bình phục lại cục diện.
- Hiện giờ, Hoàng đế cũng đã đăng cơ hơn hai năm gần ba năm rồi, thực ra đưa mắt nhìn tiếp, ngoài Chủ thượng và Tấn Đông của chúng ta, trên dưới Đại Yến đã không có thế lực khác dám tổ chức chống đối lại ý chí của Hoàng đế nữa.
- Nhưng Hoàng đế còn không hài lòng, lần này sóng gió Lục Băng tạo ra chính là tranh đấu đảng phái do chính Hoàng đế tự tạo ra. Hắn muốn bổ nhiệm quan viên bản thân thích, cần để trống ra rất nhiều vị trí, cần quán triệt ý chí của mình, cần cả quốc gia dễ dàng điều khiển trên tay mình.
- Hoàng đế bình thường có thể làm tới mức tự mình ngồi vững trên đài câu cá, nhìn đảng phái bên dưới đánh nhau, bản thân làm trọng tài, thì đã có thể được gọi là Thiên tử rất có quyền mưu rồi. Nhưng vị này của chúng ta rõ ràng thấy không đủ, hắn muốn làm trọng thái, hắn còn muốn trận thi đấu tiếp theo. Đây là bè cánh đấu đá, mà cái vòng này này là của chính Hoàng đế, hắn không chỉ muốn làm Thiên tử ngồi tít trên cao, còn phải làm Tể tướng của bản thân.
Trịnh Phàm giơ tay nhẹ nhàng chuyển mép cốc trà, nói:
- Những điều này, có vấn đề gì sao? Vì khai chiến sau này, chỉ có như vậy mới có thể khiến Yến Quốc tích góp ra đủ sức mạnh trong mấy năm tới.
Thực ra nghỉ ngơi lấy sức, nhất là đối với một quốc gia vẫn luôn là một mệnh đề giả, bởi vì trong này còn dính đến một hiệu suất.
Một hệ thống quan liêu giỏi giang có thể vận chuyển tài nguyên đến nơi cần nhất để đạt được hiệu quả. Ngược lại, giống như mương máng rất lâu không được tu sửa, nước có vào nhiều hơn thì giữa đường cũng có thể rải rác đi.
Tấn Đông từ một mảnh đất trống phát triển đến mức có thể tự mình lấy ra hơn mười vạn thiết kỵ, lấy một đất kháng Sở Quốc như bây giờ, hệ thống mà người mù và Tứ Nương bắt đầu chế tạo từ Thịnh Lạc thành có công rất lớn. ͏ Hết chương 2666.



Bạn cần đăng nhập để bình luận