Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2691. Đều bên cạnh ta



Chương 2691. Đều bên cạnh ta




Trên triều đình trong hoàng cung ở Yến Kinh, Hoàng đế ngồi trên long ỷ, từ từ đứng lên, ánh mắt đảo qua các thần tử ở trên đại điện.
Trong soái trướng ở Trấn Nam quan, Nhiếp Chính Vương vỗ nhẹ tay vịn của ghế dựa da Bạch Hổ, đứng lên, trong soái trướng, vẻ mặt của tất cả tướng lãnh đều nghiêm túc.
- Nghe rõ cho trẫm…
- Đều nghe rõ cho cô…
- Truyền ý chỉ của trẫm, thiên hạ nghe rõ, từ hôm nay trở đi…
- Truyền vương lệnh của cô, thông truyền đến các quân, lập tức khởi…
- Các quan lại của Đại Yến, các tông thất của Đại Yến, các con dân của Đại Yến, lúc này hãy tập trung về một chí hướng, hãy đoàn kết với sự kiên trì, hãy nhớ đến tổ tiên ta đã anh dũng bao nhiêu, chớ quên chí lớn máu nhuộm núi sông, giúp trẫm lập lại thống nhất càn khôn, tái tạo xã tắc vô tận, sẽ có một ngày…
- Các duệ binh của Đại Yến, kế thừa tướng hắc long, bảo vệ đất đai mở mang bờ cõi, bình định bốn phía, để Đại Yến chúng ta được muôn đời, cô sẽ dẫn dắt các ngươi, một đường chinh phạt. Cho đến khi không có kẻ địch nào dám dừng chân, cho đến khi không có quốc gia nào không đầu hàng, cho đến…

- Đại Yến, gọi là Chư Hạ!
- Chủ thượng.
Lương Trình đi vào soái trướng, lúc này Trịnh Phàm đang ngồi trên ghế, hắn cởi trần, trên cổ và ngực có rất nhiều cây châm bạc.
Lúc này Tứ Nương đang cầm khăn ở bên cạnh lau những chỗ khác trên người Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Ngồi một lát, lập tức xong ngay.
- Vâng, Chủ thượng.
Năm trước, Trịnh Phàm từng thử đánh sâu vào cảnh giới tam phẩm, nhưng thất bại.
Hậu quả của việc thất bại là khí huyết đi ngược chiều, nếu không có các Ma Vương bên cạnh chữa trị tốt, có lẽ thân thể hắn sẽ rách ra.
Nhưng cho dù như thế, thất bại lần trước đã tạo thành tác dụng phụ, vẫn còn chưa thanh trừ hết, cách một đoạn thời gian phải cần Tứ Nương tự ra tay tiến hành điều trị gân mạch.
Bản thân đánh sâu vào cảnh giới thất bại, không có bất ngờ gì lắm, cảnh giới tam phẩm không phải đạt dễ như vậy, bất luận là chính Trịnh Phàm hay là các Ma Vương, đều có thể bình tĩnh đối mặt.
Tứ Nương rút châm bạc ra, giúp Trịnh Phàm mặc mãng bào, Trịnh Phàm duỗi tay xoa xoa chỗ bị châm lúc trước, cười nói:
- Không còn tê như vậy nữa.
Tứ Nương mỉm cười, nói:
- Gân mạch gần như đã khôi phục, nhưng mà trừ khi Chủ thượng không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, thì không nên tự mình ra trận, gân mạch mới vừa khôi phục còn rất non, huyết mạch không thể chịu nổi lực đánh sâu.
- Ta biết, ta biết.
Trịnh Phàm vừa gật đầu vừa đứng lên, vị trí trung tâm soái trướng đặt một đại địa đồ.
- A Trình, chúng ta thảo luận chiến lược lúc trước, tiếp đi?
- Đã hiểu rõ mục đích chiến lược, có thể coi chiến cuộc biến hóa mà điều chỉnh, nhưng hiện tại còn chưa tiếp xúc thật sự, không còn đẩy lên chiến trường nữa, Chủ thượng cần gì phải vội sầu lo chuyện này chứ?
- Vốn dĩ ta không lo lắng, chiến lược này là ta nói ra, kế hoạch tác chiến cũng do ta làm, nhưng ngươi một chữ không thay đổi, đã tiếp thu toàn bộ, trong lòng của ta luôn có chút bất an.
- Bởi vì thuộc hạ cảm thấy, chiến lược của Chủ thượng làm rất tốt, không chỉ suy xét đến Tấn Đông cùng với triều đình có khả năng cung cấp đợt một, đợt hai và đợt ba, còn suy xét tới bố cục chiến lược của giai đoạn tiếp theo, thuộc hạ thật sự không có chỗ nào để sửa chữa.
- Không nịnh ta đó chứ?
Trịnh Phàm hỏi.
- Xin Chủ thượng hãy tin tưởng chính mình.
- Hửm?
- Năm đó ngàn dặm tập kích Tuyết Hải Quân, là chủ ý của Chủ thượng ngài. Cuộc chiến giữa Yến Sở Quốc, tuy nói rằng Chủ thượng phụng mệnh Tĩnh Nam Vương vào Sở tiến vào Vị Hà, nhưng sau đó quyết đoán đến đảo kinh đô của Sở Quốc và vùng lân cận vẫn là ý của Chủ thượng.
- Nhưng dù sao hai lần kia, ngươi đều ở bên cạnh ta.
- Vậy cuộc chiến phá Càn thì sao? Thuộc hạ cũng không ở bên cạnh Chủ thượng, trận chiến đó cũng là Chủ thượng chống lại mọi ý kiến của mọi người và tiến hành trận chiến, giành được chiến quả kinh người.
- Vận may tốt mà thôi.
Trịnh Phàm thật sự không phải khiêm tốn, lúc ấy hắn ở chỗ Lương Triệu bị giày vò đến nữa không còn cách nào khác, tiếp viện phía sau lại xuất hiện vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, có chút như dân cờ bạc đẩy hết con chip trong tay để cầu một màn lật bàn. ͏ Hết chương 2691.



Bạn cần đăng nhập để bình luận