Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2840. Dẫn ta trở về



Chương 2840. Dẫn ta trở về




- Lửa…
……
Nơi này, tối tăm không thấy ánh sáng.
Nhưng đúng lúc này, một ngọn lửa nhỏ… không là đốm lửa nhỏ như móng tay đứa bé đang chập chờn.
Theo sự xuất hiện của nó, mang tới chút ánh sáng cho xung quanh.
Có thể thấy, bên dưới ngọn lửa nhỏ chiếu rọi ra một khuôn mặt của nữ nhân.
Nữ nhân mặc áo choàng sợi vàng màu đen, trông ung dung lộng lẫy, nằm trên một mặt băng, trong mơ hồ dường như có thể nhìn thấy hai bên chỗ nữ nhân nằm còn có khối băng tương tự.
Đây không phải băng bình thường, vì trong khối băng còn có hoa văn như ẩn như hiện, rõ ràng có khảm nam trận pháp nào đó không ngừng vận chuyển.
Ngọn lửa này xuất hiện ở ấn đường của nữ nhân.
Nó đang bùng cháy, nó đang thiêu đốt, sức lực của nó rất nhỏ, nhưng lại thật sự tồn tại, rõ ràng một hơi thở đã có thể đơn giản thổi tắt nó, nhưng vấn đề là xung quanh khu vực này đâu có một người sống đứng dậy, bước tới gần, thổi một hơi đó chứ?
Cũng vì vậy, nó sẽ không tắt, nó sẽ tiếp tục thiêu đốt.
Nó là lửa của Hỏa Phượng, cho dù chỉ có một tia như vậy, chỉ cần có vật tồn tại gần nó cũng có thể sinh sôi không ngừng.
Tổn thương của nó rất rất nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, góp ít thành nhiều, không lâu trước quan gia Càn Quốc tự động giải binh trên đường núi hậu sơn, vì tu vi của Luyện Khí sĩ thực sự quá thấp, cho nên khiến cho lúc nội hỏa quấn thân, cũng chỉ gợi ra một ngọn lửa nhỏ.
Vì vậy quan gia không thể không chịu đựng đau khổ giày vò thời gian dài hơn, nhưng cuối cùng hắn vẫn thành công tặng thân xác của bản thân cho vùng mưa gió này.
Nó ở đó, nó đang cháy, nó đang đốt diệt…
……
Nữ nhân phát ra tiếng kêu to, lúc này nàng ta thậm chí không thể mang tới vết thương nặng phía trước nữa, gần như hoàn toàn mất đi phản kháng với Kiếm Tỳ.
Thân xác của nàng ta, thản tôn của nàng ta, bản hồn của nàng ta đã bị châm lửa rồi!
- Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy!
Nữ nhân gần như bị tâm thần, vừa cưỡng chết xua đuổi khí tức Hỏa Phượng trong cơ thể mình, vừa rống lên với đầu khác:
- Trở về, ta sắp chết rồi!
Nàng ta sợ chết, rất sợ chết, nếu không nàng ta sẽ không giấu đi, cũng sẽ không làm con chuột trong bóng tối chịu đựng lâu như vậy.
Quan trọng nhất là cách chết này khiến nàng ta vô cùng ngột ngạt.
- Trở về!!!
Người phụ nữ lại gào thét nói.
Nàng ta rất vội vàng.
……
Chỗ đó vốn trong khu vực tối tăm, vị trí ngọn lửa nhỏ thiêu đốt cũng chính là trán của nữ nhân đã bắt đầu xuất hiện màu đen, có xu thế lan ra.
Điều này tức là con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối sắp bắt đầu rồi.
Nữ nhân không cảm nhận được đau đớn, nhưng nàng có thể cảm ứng được nguy cơ kia từ trong cõi sâu xa.
Giống như ngươi đang nằm mơ, mà có người đang gây tổn hại cho cơ thể của ngươi, thì cho dù mơ còn chưa tỉnh, nhưng thực ra ngươi cũng có cảm ứng ở trong mơ.
- Trở về!
Nữ nhân lại phát ra tiếng kêu to, thân hình không những không đến chỗ Kiếm Tỳ, mà chuyển lại nhào về một chiến cục khác.
Nữ đồng còn đang cực kỳ miễn cưỡng chống đỡ dưới thế công của Trần Đại Hiệp, trên người nàng ta đã phủ đầy vết kiếm.
Nói cho cùng, đây là một trò chơi Điền Kỵ đua ngựa, so xem ngựa nhà ai có thể kiên trì được lâu hơn.
Nữ nhân gào thét, nữ đồng đã nghe thấy.
Chỉ là nàng ta căn bản không có tâm trạng đi suy nghĩ và phân tâm, không thể cảm nhận cục diện nữ nhân đang phải đối mặt gượng gạo và nguy hiểm cỡ nào.
- Ù!
Nữ nhân xông vào trong.
Trần Đại Hiệp không rút lui, mà buông ra một kiếm.
Nữ nhân không trốn tránh, cứng rắn chịu một kiếm này, sau lưng nháy mắt bị đào ra một lỗ như một bát to.
Nữ đồng thấy cơ hội, hai tay nhanh chóng kết ấn, một dây xích màu đen bay ra từ ngón tay, muốn trói lấy Trần Đại Hiệp, trong góc nhìn của nữ đồng, đây là cơ hội nữ nhân trả cái giá cực lớn để tạo ra cho nàng ta.
Thế nhưng, ngay sau đó, nắm đấm của nữ nhân đã đập vào lồng ngực của nữ đồng.
Nữ nhân gào thét:
- Dẫn ta trở về!
Nữ nhân là Võ Phu, Võ Phu rất rất mạnh, nàng ta có thể phân biệt ra chút kiếm ý nhị phẩm Kiếm Thánh truyền lại lúc trước, điều này tức là nàng ta không hoàn toàn xa lạ với cấp bậc sức mạnh này.
Nhưng Võ Phu dù sao cũng là Võ Phu.
Vì sao nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh nữ đồng, hai người thực ra là chống đỡ lẫn nhau.
Nữ nhân cung cấp võ lực đảm bảo hành tẩu thiên hạ cho nữ đồng, nữ đồng thì cung cấp tư cách hành tẩu thiên hạ cho hai người.
Trên đời muôn ngàn Võ Phu cũng chỉ có một Điền Vô Kính, đối với các Võ Phu khác, cho dù là Võ Phu tuyệt đỉnh cũng không thể làm được “mượn xác hoàn hồn”.
Muốn trở về chỉ có kết thúc “giấc mơ” này mới có thể khiến bản thân chân chính thức tỉnh, đi thôi tắt ngọn lửa kia.
Nữ đồng không kết thúc, nữ nhân kia sẽ ép nàng ta kết thúc trước!
Trịnh Phàm từng trêu đùa với người mù, những cường giả mang theo Luyện Khí sĩ sau lưng vác theo cờ hiệu “khôi phục Đại Hạ” này, đều là tồn tại vô cùng nhát gan.
Lúc đối mặt với cục diện bất lợi, bọn họ căn bản không có lòng chiến đấu gì, cũng không có dũng khí liều chết, so với huynh muội Bách Lý đối mặt với thiết kỵ quân Trấn Bắc năm đó không nói hai lời đã thu kiếm về thành cũng còn xa mới bằng.
Nhưng một khi thật sự uy hiếp đến căn bản của bọn họ, bọn họ lại có thể lập tức bộc phát ra sự quyết đoán và quyết tuyệt đáng sợ.
Nữ đồng cứng rắn ăn một quyền này của nữ nhân trong tình huống không hề có đề phòng.
Cơ thể nàng ta cuối cùng cũng nổ ra.
Nữ nhân đáp đất, sau khi nữ đồng biến mất, nữ nhân cũng lập tức trợn trắng mắt, trên người nàng ta có từng khí trắng phun ra, sau đó thể xác tan rã, ngã xuống dưới đất.
Trần Đại Hiệp đáp đất, nhìn một màn này, dường như hơi không thể phản ứng lại, trận quyết đấu này vậy mà đã hoàn thành kết thúc bằng cách này. Hết chương 2840.



Bạn cần đăng nhập để bình luận