Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 2725. Không biết là đúng rồi



Chương 2725. Không biết là đúng rồi




- Ha ha ha ha ha... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ tử lại cười to một lần nữa, cười cười, đến nỗi khóe mắt ánh lệ, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, chưởng một cái vào lỗ châu mai, chưởng ấn trực tiếp đánh ra một đạo lõm xuống, ngói xung quanh đều vì vậy mà bị chấn động! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trăm năm trước, gia sư ra lệnh cho toàn tông bế quan không xuất thế, tích góp khí phách trăm năm, chờ đến khi càn khôn xoay chuyển, lập tức xuất quan, thuận thế mà làm, đổi 300 năm phong lưu. Nói là bế quan, là giam giữ, nhưng cửa sổ, lúc nào cũng phải mở ra. Hãy nhìn đi, phát hiện, không xuất quan không được rồi, không thể tưởng tượng nổi, không hiểu sao, thiên hạ này, không ngờ lại... hoàn toàn thay đổi rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời tiết hôm nay đúng là không tệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm ngồi trên lưng Tỳ Hưu, vươn vai. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nói với Lương Trình, hắn sẽ nằm, sau đó hắn đã thật sự nằm ở lều soái những mấy ngày, lúc nhàm chán có thể phê duyệt công văn, lúc có hứng còn Tứ Nương bầu bạn bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói lời không dễ nghe, bây giờ Nhiếp Chính Vương gia đã có chút đột phá giới hạn trên mặt “hoang dâm”. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không có gì khác, cũng chỉ là cậy bây giờ thắt lưng của mình cứng rồi, trên đỉnh đầu không còn ai đè ép nữa. Con người mà, đứng đến vị trí này, sau khi đính trên đỉnh cao nhìn xuống, tất nhiên có thể cao giọng hò hét với xung quanh. Nếu như bên cạnh có một đám người, ngươi cũng thấy ngại mà đúng không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc lão Điền vẫn còn, Trịnh Phàm chắc chắn không dám hoang đường như vậy, không chừng lão Điền sẽ trực tiếp cho hắn một đạp, đá bay hắn xuống đất tới hộc máu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, theo các binh lính bên dưới thấy, Vương gia của bọn họ là ở trong lều soái có trăm công nghìn việc, vạch kế hoạch vô cùng tỉ mỉ cho chiến sự tiếp theo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như độ khó xây dựng cầu lớn quá, vậy thì sửa sang lại bến đò trước, mấy con đường khác cũng nghiền phẳng qua. Không nói phải làm giống như đường cái, nhưng ít nhất cũng làm cho ra đáng, có thể chống đỡ mấy tháng là được, cũng tiện cho vận chuyển của xe ngựa hầu cần. Ngoài ra, bảo trại, dịch trạm cũng đều phải tăng tốc tiến độ, không thể trì hoàn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, Vương gia, đã ghi lại rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ cầm cuốn sổ nhỏ và bút trong tay, nghiêm túc ghi chép, lát nữa hắn phải phụ trách truyền đạt mệnh lệnh của Vương gia tới các bộ phận liên quan trong quân đội. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý Thành Huy có lên mặt với ngươi không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia đột nhiên hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hổ lập tức đáp: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bẩm Vương gia, Lý tướng quân không có, nhưng sắc mặt của một số tướng lĩnh trong lều soái trông hơi phẫn nộ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là nể mặt Lý Thành Huy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm không hề lo lắng tướng lĩnh thủ hạ của Lý Thành Huy sẽ nảy sinh tâm tư gì khác, Trấn Bắc quân này của hắn đã vào Tấn Đông được năm năm rồi, hệ thống Trấn Bắc quân ban đầu đã bị tháo tan rã rồi. Bề phái lớn nhất trong quân Đại Yến bây giờ chính là Nhiếp Chính Vương Đại Yến hắn, sao bọn họ dám có tâm tư khác chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng chủ tướng của mình chịu nhục, chắc chắn phải phối hợp chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, một cẩm y vệ thúc ngựa tới: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo, Vương gia, quân Sở có sứ giả tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói với hắn, đuổi đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nhìn Vị Hà trước mặt, cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lưu Đại Hộ ở bên cạnh cũng không biết tại sao Vương gia lại cười, nhưng cũng nở nụ cười phối hợp với hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ai ngờ, Vương gia đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Đại Hổ, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đang cười cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ơ… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng may, Lưu Đại Hổ cũng là “gần vua như gần hổ” lâu rồi, cũng không quá gượng gạo, chỉ hơi thật thà nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ cũng không biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không biết là đúng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thúc Tỳ Hưu quay người, Vương gia vừa sờ lông của nó vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngay cả Lưu Đại Hổ ngươi cũng không biết, vậy bên đối diện có thông minh hơn, cũng làm sao có thể biết được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù Lưu Đại Hổ vẫn là đầu toàn sương mù không có chút đầu mối này, nhưng vào lúc này lại cảm thấy Vương gia sâu xa khó dò như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại đang giải đố sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngược lại Kiếm Thánh vẫn luôn đi theo bên cạnh không nhìn nổi nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sở yếu ta mạnh, ta ở trên cao, hắn ở dưới thấp, cúi người xuống thấy rõ tất cả. Còn nếu đứng ở dưới chân núi nhìn lên, nào mây nào cây nào rừng, đâu đâu cũng bị che chắn. ͏ Hết chương 2725.



Bạn cần đăng nhập để bình luận