Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 110
Ninh Mông liếc nhìn bản đồ trên điện thoại, chỗ này đúng là cách thành phố không xa, ở giữa còn có một đoạn đường cô thường đi qua, độ khó không cao lắm.
"Được, chọn cái này đi."
Sau khi xác nhận nhiệm vụ, nhân viên nói với Ninh Mông: "Bây giờ cô đã là đội trưởng đội cứu viện Hoả Bạn, sáng mai chức năng xem danh sách nhiệm vụ thực tế sẽ được kích hoạt trên thẻ thông hành của cô."
Đúng là một chức năng vô cùng thực dụng, vậy thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ thu thập thuốc, nếu còn thời gian bọn họ có thể làm thêm nhiệm vụ khác nữa, có khi sẽ tiết kiệm rất nhiều công đi lại.
Xác định mục tiêu trong đầu xong, Cao Thiến và Lục Trác hưng phấn hơn trước rất nhiều, bước chân như mang theo gió. Hai người họ không muốn lãng phí một giây một phút nào, Lục Trác đến thao trường bên cạnh rèn luyện còn Cao Thiến đi tìm đội phó Đằng Nghiêu hỏi chuyện vũ khí.
Bây giờ khá nhiều đội viên trong đội cứu viện đều rảnh rỗi, có lẽ trong tay sẽ còn vũ khí.
Cao Thiến khá may mắn, Đằng Nghiêu có một khẩu J16 bán tự động nhận được khi làm nhiệm vụ, lần trước anh ta lấy được từ tay phản quân.
Cao Thiến hỏi giá rồi quẹt thẻ thanh toán luôn.
Ninh Mông đi vào phòng huấn luyện, bây giờ cô đã là đội trưởng, thân phận không giống với lúc trước, trọng trách trên vai đã nặng hơn, hôm nay phải huấn luyện thật tốt mới được.
Quan trọng là nó không chỉ hiệu quả mà còn nhẹ, rất hợp cho con gái dùng.
Sau khi quay lại nhà xe Ninh Mông mới có thời gian đánh giá kỹ nhà xe sau khi thăng cấp, sân huấn luyện vốn nằm trong phòng ngủ nay đã được tách ra thành một phòng riêng biệt.
"Oa! J16 là loại tôi thích cực luôn!" Thật ra khả năng bắn súng của Cao Thiến rất bình thường, cô ấy chủ yếu luyện dùng dao, am hiểu cận chiến. Nhưng dạo này thường xuyên ở trên nhà xe, nếu không có vũ khí ở cự ly dài sẽ rơi vào thế bị động.
Ninh Mông hơi bất ngờ, không ngờ huấn luyện viên tí hon bình thường rất nghiêm khắc lại khen cô.
Đằng Nghiêu định giữ lại tự dùng nhưng dạo này anh ta đang ở đầu sóng ngọn gió, cũng không phải không có khẩu khác, tốt hơn vẫn nên giữ thêm tiền vàng trong người.
Ba mươi lăm phút đầu tiên vẫn là huấn luyện thể chất cơ bản, hai mươi lăm phút sau huấn luyện zombie, tiếp theo là chương trình học bắn súng mà cô mong đợi nhất.
Khẩu bán tự động này sử dụng đàn 556mm, trong nòng có đường nét xoắn ốc khiến viên đạn xoay tròn, tăng cao độ chính xác.
"Coi như cô may mắn, tôi thích nhất khẩu này, hôm nay bán cho cô rồi, cô nhất định phải quý trọng nó đấy."
Mua xong, tiền vàng trong thẻ ít đi khá nhiều, cầm vũ khí mới trong tay, Cao Thiến càng muốn nhanh chóng chấp hành nhiệm vụ.
Huấn luyện viên tí hon cao giọng nói, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn cô.
Đằng Nghiêu nói: "Nếu như cô không mấy hứng thú với súng ống thì nó vẫn thích hợp với cô. Khẩu này kết cấu đơn giản, không có quá nhiều linh kiện, dễ lắp ráp và tháo rời, đạn dùng cũng là đạn tiêu chuẩn, khá dễ kiếm."
Ninh Mông thầm nghĩ, cái người tí hon này cũng thật là, vừa mới thổi phồng hai câu mà đã nghiêm túc lại rồi.
Huấn luyện viên tí hon nói với cô: "Tôi biết dạo này cô đã chiến đấu với kẻ địch bằng súng lục, cứu mạng bản thân và đồng đội, cô làm tốt lắm! Sở dĩ cô đạt được độ chính xác như vậy đều là kết quả của quảng thời gian trước luyện tập khổ cực."
"Nhưng mà, trình độ của cô vẫn chưa đủ, cô thành công được tất nhiên còn nhờ vào vận may nữa. Muốn nâng cao tỷ lệ thành công, không để lại bất kỳ sơ hở nào trên chiến trường thì nhất định phải nghiêm khắc với bản thân hơn, phải càng luyện tập chăm chỉ hơn nữa."
Cô vội nói: "Anh cứ yên tâm, sau này ngày nào tôi cũng vào đây huấn luyện."
"Được rồi, hôm nay luyện tiếp mục tiêu di động đi."
Vừa dứt lời, mười mục tiêu di động lập tức xuất hiện trước mặt cô, chúng không ngừng chuyển động với tốc độ và quỹ đạo không thể đoán trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận