Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 78

"Tôi hiểu rồi." Trái tim Ninh Mông nhảy thình thịch, đột nhiên nhận được nhiệm vụ khiến cô khó mà không căng thẳng. Nhưng độ khó nhiệm vụ này không lớn, chỉ cần đến địa điểm chỉ định kiểm tra nên không có vấn đề lớn.

Bạch Ngôn Tài bên kia cũng đồng thời nhận được chỉ lệnh nhiệm vụ, anh ta không thích chấp hành nhiệm vụ nhưng lúc này đã vào guồng và lập tức ngồi vào ghế lái phụ.

"Đã phát định vị đến đây rồi, chỗ đó cách chúng ta khoảng mười hai kilomet." Bạch Ngôn Tài nói: "Không xa lắm, chúng ta sẽ nhanh chóng đến đấy, cần tìm hai đội viên số a6015 và a6033."

"Không có tên đồng đội đó sao?"

"Không có." Bạch Ngôn Tài giải thích: "Vì an toàn và bảo mật, khi đi thăm dò khu vực không rõ các đội viên đội hành động đều dùng số hiệu. Ngoại trừ đội phó, những đội viên trong tiểu đội đều không biết số hiệu cụ thể của các đội viên tương ứng."

"À, tôi hiểu rồi."

Ninh Mông lập tức lái xe xuất phát, mười lăm kilomet không xa lắm, nhưng theo như Bạch Ngôn Tài nói thì khoảng cách này đã khá xa. Dù sao, nếu đội hành động đến nơi nào khá xa đều có đội hậu cần đi theo.

Hai người này được phái riêng ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó hoặc giữa đường gặp phải chuyện gì nên mới đột nhiên đi đến nơi xa hơn.

Nhà xe dạo quanh một vòng nhà xưởng nhưng không tìm thấy gì, Bạch Ngôn Tài nói: "Hay đi ra ngoài nhìn lại xem."

May mắn thay, khu nhà xưởng đủ rộng để nhà xe đi qua, một cơn gió mạnh đột ngột thổi vào khu nhà xưởng, thổi qua cánh cổng mục nát và vô số cái cửa sổ vỡ tan tành giống như tiếng ma khóc sói tru.

Bạch Ngôn Tài vốn cho rằng cô muốn xuống xe tìm kiếm nhưng Ninh Mông lại lái xe về phía một dãy nhà bên trong.

Thật ta Bạch Ngôn Tài không muốn vào nhà xưởng chút nào, anh ta đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ hậu cần, biết rõ nhiều khi nguy hiểm thường xảy ra trong không gian thoạt nhìn bị đóng kín thế này. Có trời mới biết liệu sau một bức tường nào đấy liệu sẽ có một con zombie nhảy xổ ra và xé xác anh ta không.

"Không bình thường, hai người này mới chỉ mất liên lạc khoảng một tiếng thôi, chúng ta cũng chạy tới ngay lập tức rồi, sao có thể không liên lạc được chứ?"

Ninh Mông sợ tới mức tim đập loạn xạ: "Không phải là Cao Thiến chứ?"

Ba mươi phút sau, Ninh Mông lái nhà xe đến phụ cần vùng được đánh dấu, nơi này vô cùng hoang vu, đường đi đã bị bụi gai và cỏ dại che kín, có hai dãy nhà xưởng cao tầng giống như một nhà máy đổ nát.

Bọn họ tìm khắp ba khu nhà xưởng vẫn không thu hoạch được gì, Ninh Mông vừa quẹo vào khu nhà xưởng cuối cùng liền nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục đội cứu viện đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, dưới đất còn có một vũng máu.

Ánh mắt Ninh Mông hơi tối lại: "Tình hình không tốt lắm, chúng ta nên tìm kiếm xung quanh trước."

Bạch Ngôn Tài cố gắng điều chỉnh tần số bộ đàm để liên lạc với hai thành viên trong đội hành động, nhưng trong bộ đàm chỉ phát ra tiếng xẹt xẹt, hoàn toàn không có tiếng đáp lại nào.

Ninh Mông đánh tay lái quẹo xe vào khu nhà xưởng.

Ninh Mông dừng xe ngay gần người bị thương. Hai người vôi xuống xe xem xét tình huống, Ninh Mông bế nữ sinh kia lên, thấy cô gái đó không phải là Cao Thiến thì khẽ thở phào một hơi, sau đó lại nhíu chặt mày: "Đây là vết thương do súng."

Đây là một nhà xưởng bỏ hoang, cổng lớn mở toang, Ninh Mông dễ dàng lái xe vào bên trong khu nhà xưởng. Quy mô xưởng khá lớn, những dây chuyền sản xuất từng nhộn nhịp nay đã biến thành đống phế tích nằm im lìm. Có thể nhìn ra nơi đây đã từng rất sôi động nhưng lúc này, ánh chiều tà xuyên qua những ô cửa sổ vỡ nát phản chiếu xuống nền bê tông bụi bặm tại nên một không khí quỷ dị, thời gian phảng phất như dừng lại ở đây, khắp nơi tràn ngập mùi vị ẩm ướt.

Suy nghĩ đáng sợ này một khi đã xuất hiện thì không ngừng lan ra, khiến người ta không thể ngừng suy nghĩ về nó.

Cô gái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận