Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 128
Hướng Dực lập tức phản ứng lại và trói chặt hai tay anh ta ra sau lưng.
Màu máu hồng hào trên mặt tên đội viên nhanh chóng rút đi chuyển sang màu xám xịt, cơ thể cứng ngắc, đôi mắt hoàn toàn biến thành màu đỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Mấy đội viên đội cứu viện Tân Sinh lập tức lùi lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi với tình cảnh này.
Phương Hiệt nói với Lục Trác: "Cảm ơn em trai, còn lại cứ để tôi xử lý."
Lục Trác nghe vậy mới lùi lại, Phương Hiệt hét lên: "Toàn bộ đội viên đội cứu viện Tân Sinh lập tức xoay người lại."
Gương mặt bọn họ đầy vẻ kinh hãi nhưng vẫn không nhịn được đỏ mắt.
Cao Thiến kéo tay Ninh Mông, tay kia kéo Lục Trác: "Chúng ta cũng đừng nhìn." Cô ấy khẽ nói.
Thấy mọi người đều bình yên vô sự quay về Bạch Ngôn Tài vẫn còn sợ hãi chưa nguôi.
"Mấy người sao vậy? Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Có cứu được cả tám đội viên đội cứu viện Tân Sinh không?"
Nhóm Ninh Mông đưa bảy đội viên đội cứu viện Tân Sinh còn lại lên xe, còn người mình thì quay lại nhà xe.
Nhưng cả bốn người đều không có tâm trạng trả lời.
Phương Hiệt khẽ nói: "Đi thôi. Tôi kiểm tra thấy trên người cậu ta có dấu vết bị zombie cào, không phải hôm nay mới bị thương, nhưng lại không báo cáo, có lẽ đám zombie xuất hiện hôm nay cũng do cậu ta dẫn tới."
"Chúng tôi không sao cả, chẳng qua vừa rồi xảy ra vấn đề ngoài ý muốn thôi."
Sau khi tất cả mọi người xoay người đi, chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng súng nổ, Phương Hiệt đã kết thúc một kiếp người thống khổ.
Vẫn không có ai trả lời.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, không một ai nói gì, tất cả đều đang chìm đắm trong cảnh chấn động vừa rồi.
Tuy một số ít người có thể sống sót sau khi bị zombie công kích nhưng xác suất này thực sự quá nhỏ, mà bây giờ anh ta đã phát bệnh rồi, cơ thể có thể bộc phát lực công kích cực mạnh. Anh ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, không còn là con người nữa.
"Tình hình vừa rồi thế nào? Không ai bị thương chứ?" Bạch Ngôn Tài cao giọng hỏi.
"Một đội viên đội cứu viện Tân Sinh đã nhiễm virus, lúc nãy, sau khi cứu bọn họ anh ta đột nhiên phát điên, suýt nữa tấn công được đội trưởng."
Bạch Ngôn Tài ngồi trên xe đã sắp hết kiên nhẫn, tiếng súng vừa nãy rất to, vốn đã yên tĩnh một lúc rồi, không ngờ sau đó lại nghe thấy nữa. Bạch Ngôn Tài càng chờ càng lo, chỉ sợ bọn họ xảy ra vấn đề gì.
"Sai lại bị nhiễm rồi?" Những người trường kỳ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nghe thấy mấy chữ này đều vô cùng lo lắng. Ai cũng biết mình lúc nào cũng có thể rơi vào kết cục đó, thế nhưng trong lòng vẫn luôn ôm một tia may mắn, có lẽ mình không xui xẻo như vậy. Nhưng sự thật vẫn rành rành trước mắt, ngày nào cũng có người nhiễm virus do bị zombie tấn công.
Bạch Ngôn Tài chỉ đành kiểm tra từng người một.
"Xảy ra chuyện gì?" Bạch Ngôn Tài thầm giật mình, anh ta chợt cảm thấy bầu không khí giữa mọi người không bình thường lắm, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Ninh Mông lắc đầu: "Tôi không sao."
Thật đáng sợ! Quả thực quá đáng sợ!
Bạch Ngôn Tài ngồi phịch xuống ghế sô pha, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Hướng Dực nặng nề nói: "Là Phương Hiệt đích thân ra tay, cậu cũng từng gặp anh ta rồi."
"Đội trưởng, cô thật sự không sao chứ?" Bạch Ngôn Tài nói xong mới nhận ra mình đã vô thức coi Ninh Mông là đội trưởng. Rõ ràng anh ta còn chưa gia nhập đội cứu viện Hoả Bạn mà!
"Thế nên mới có tiếng súng à?" Bạch Ngôn Tài cảm thấy tiếng nói mình hơi run run.
"Thật ra... Thật ra..." Bạch Ngôn Tài lẩm bẩm, nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếp.
Anh ta vốn định chôn bí mật này xuống tận đáy lòng, đây là thẻ bài giữ mệnh của anh ta, không muốn nói với người khác, không phải đi đến đường cùng, anh ta nhất định không nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận