Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 133
"Sau khi đăng ký xong, chỉ cần đưa bệnh nhân đến là có thể nhập viện luôn."
"Cảm ơn rất nhiều."
Ninh Mông và Cao Thiến đều không ngờ rằng bảng tên lại hữu dụng như vậy, họ chỉ đưa bảng tên và nói yêu cầu của mình là vấn đề đã được giải quyết một cách dễ dàng.
Trước khi đi, Ninh Mông không nhịn được hỏi: "Ai trong đội cứu viện của các anh đưa tôi bảng tên này vậy?"
Người đàn ông cười nói: "Nếu người đưa bảng tên cho cô không nói cho cô biết thì tôi cũng không tiện tiết lộ, nhưng chỉ cần cô có yêu cầu, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
"Vậy... Được rồi."
Trên đường trở về, Cao Thiến liên tục cảm khái: "Trời ơi, cái này đâu phải chỉ là bảng tên, cái này chính là thẻ vạn năng mà, có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể tìm anh ta? Nói cách khác, chỉ cần là việc đội cứu viện Bắc Hải làm được, họ đều làm hết?"
Nhân viên công tác đi cùng quẹt thẻ thông hành cho Châu Duyệt, sau khi nhập thông tin, nói: "Thông tin của bà Châu Duyệt đã được gửi đi, chờ hai người đi là có thể nhập viện, phòng bệnh có hiệu lực từ ngày mai, không có ngày mất hiệu lực, có thể ở lại đến khi bà ấy xuất viện mới thôi."
Sau khi nhân viên nhận thẻ thông hành liền quẹt thẻ vào chiếc máy anh ta mang theo rồi trả thẻ thông hành cho Ninh Mông.
Ba lần gặp mặt người đàn ông áo đen đều là vào thời điểm tương đối nguy cấp, lúc đó cô chỉ hỏi tên anh ta, vốn tưởng rằng anh ta sẽ không trả lời, không ngờ anh ta không chỉ trả lời mà còn đưa cho cô tấm bảng này, nói cô có thể đến đội cứu viện Bắc Hải tìm anh ta.
Ninh Mông đưa thẻ thông hành cho nhân viên công tác.
Ninh Mông cũng không hiểu: "Tớ cũng chỉ mới gặp anh ta ba lần, trong đó có hai lần cậu cũng có mặt."
"Vâng, nhưng xin lưu ý, đây chỉ là thẻ thông hành trong khu vực an toàn, không dùng để xác định danh tính, cô không thể đi học, làm việc, mua nhà hoặc hưởng bất kỳ lợi ích nào trong khu vực an toàn."
Ninh Mông cũng cảm thấy rất khó tin, cô vốn cho rằng việc khó như vào bệnh viện lớn nhất định sẽ gặp rất nhiều phiền toái, không ngờ lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy?
"Ngoài khu cách ly này, thẻ thông hành của cô đã được mở cho hơn 1300 khu cách ly thuộc thẩm quyền của đội cứu viện Bắc Hải, cho phép ra vào không giới hạn số lần. Ngoài ra, cô có thể vào và ra khỏi khu vực an toàn của tất cả 180 thành phố thuộc quyền quản lý của đội cứu viện Bắc Hải trong vòng năm giờ mỗi ngày. Thêm nữa, vì cô là đối tác của đội trưởng đội cứu viện, đội của cô cũng sẽ tự động có quyền truy cập tương tự."
Cao Thiến cảm khái nói: "Vận may của cậu tới rồi đấy."
Cao Thiến: "Ninh Mông, rốt cuộc cậu và người đàn ông áo đen kia có giao tình gì, sao anh ta lại nguyện ý giúp cậu vậy? Tớ cảm thấy thân phận của anh ta ít nhất cũng là một thành viên cấp cao của đội cứu viện Bắc Hải."
"Còn nữa, phiền cho tôi mượn thẻ thông hành của cô."
"Đúng vậy. Cô có thể vào và ra bất cứ lúc nào, nhưng hãy chú ý đến thời gian lưu trú của cô, đừng vượt quá giới hạn thời gian. Nhân tiện đây là tình hình giao thông từ Nam Thành đến Hàng Thành do nội bộ chúng tôi thu thập được. Cô có thể nhập nó vào hệ thống định vị của nhà xe."
Xem ra lần này cô lại mắc nợ một ân tình, sau này có cơ hội phải từ từ trả lại.
"Ngoài ra, đây là một số thuốc mà bệnh nhân ung thư phổi cần, hãy mang theo bên mình, trên đường có thể cần đến." Nhân viên công tác lại dặn dò một số việc rồi mới rời đi.
Cao Thiến thất thanh hỏi: "Anh nói cái gì? Chúng tôi cũng có thể đến khu an toàn?"
Cao Thiến nuốt nước miếng: "Vậy cũng rất lợi hại ... Chúng tôi không cần chấp hành nhiệm vụ cũng có thể vào khu an toàn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận