Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 124

Chúng ta có thể chờ thêm, nếu hai tiếng nữa anh ta không xuất hiện thì chúng ta sẽ hành động cùng nhau."

Hướng Dực nói: "Tôi đồng ý với quyết định của đội trưởng."

Cao Thiến: "Ôi, được rồi, hy vọng không có chuyện gì."

Qua hơn mười phút nữa, Bạch Ngôn Tài xuất hiện, vậy mà anh ta đang ôm lấy cổ một người đàn ông xa lạ khác, hai người kề vai sát cánh nói chuyện cười đùa, dường như rất thân thiết thiết.

Cao Thiến trợn tròn mắt, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng thấy Bạch Ngôn Tài trông như thế, giống như là biến thành người khác vậy.

Chỉ thấy Bạch Ngôn Tài nói chuyện với người kia một hồi rồi mới nói lời tạm biệt nhau, giữ dáng điệu lưu luyến không rời trở lại nhà xe.

"Ôi trời, Bạch Bạch, anh đã đi đâu vậy. Chúng tôi lo sắp chết rồi, sao anh đi lâu vậy chứ?"

Hướng Dực cũng tiến lên hỏi: "Cậu đi làm những gì vậy?"

Bạch Ngôn Tài lắc đầu: "Chuyện này không có cách nào hỏi thăm rõ ràng, nhưng ở trong toilet tôi có nghe thấy hai người đang nói về chuyện này, nghe nói đội viên đội vận tải đã gây họa kia khi làm mất bưu kiện đã chạy tới sòng bạc chơi, hắn nói với bên ngoài là đỗ xe ở dưới tầng, bưu kiện bị người ta trộm mất, nhưng hai người kia ngụ ý là rất có thể người nọ đã thay thế tiền đánh bạc thua bằng bưu kiện đó. Bởi vì bưu kiện đó là món quà mà một người cấp cao nào đó tặng cho con trai, xảy ra chuyện như vậy khiến cấp trên tức giận cho nên mới ra lệnh tìm về."

Hướng Dực cũng cảm thấy không thở nổi, nhìn về phía Ninh Mông: "Đội trưởng, cô xem xem phải làm sao với nhiệm vụ này."

Bạch Ngôn Tài nói: "Ừm, bên trong đó rất đông vui, có cả chỗ nghỉ ngơi nữa, rất nhiều người ở bên trong đó sống cứ mơ mơ màng màng như say rượu vậy."

Cao Thiến tức giận không chịu nổi: "Nơi này cách khu bảo vệ gần như vậy mà lại có một sòng bạc thì rất kỳ quái. Lại còn nổi tiếng như thế, nhiệm vụ này quả đúng là rất vớ vẩn, bưu kiện bị mất này rất vớ vẩn, giao cho chúng ta tới tìm cũng rất vớ vẩn, tôi tức chết rồi!"

Mọi người đều sốc óc: "Sòng bạc gì"

Thế giới này đúng là không công bằng, có người trải qua cuộc sống mơ màng như người say, có người lại phải vì sinh tồn mà mỗi ngày đều vào sinh ra tử.

Tuy rằng hai người luôn cãi nhau, nhưng vừa rồi anh ta vẫn rất lo lắng cho an nguy của Bạch Ngôn Tài.

Ninh Mông quyết đoán nói: "Chúng ta không nhận nhiệm vụ này nữa, để tôi xem còn có nhiệm vụ gì khác không."

Hướng Dực nói: "Cũng không khó đoán, người ở đây chỉ vào không ra, nếu đến sòng bạc thì đương nhiên không đi ra nhanh như vậy."

Bạch Ngôn Tài lên xe, bưng ly nước uống vài ngụm rồi mới nói: "Tôi đã hỏi thăm được rồi, nơi này chính là sòng bạc dưới lòng đất, cả tòa nhà từ tầng hai đến tầng sáu đều là sòng bạc, tòa nhà bên cạnh cũng có chỗ như vậy, ở đây mở cửa 24/24, cái gì cũng có thể làm tiền để đánh bạc."

Tất cả mọi người nghe xong đều im lặng.

Lục Trác không nói câu nào, nhưng có thể nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt cậu.

Cao Thiến: "Vậy anh có hỏi được chuyện bưu kiện không?"

May mà bọn họ không tốn sức đi tìm cái bưu kiện này, nếu lãng phí nhiều sức lực hơn mà cuối cùng lại biết được chuyện như vậy thì nhất định sẽ tức đến chết.

Ngày hôm qua cô cũng đoán được bưu kiện này có thể không phải là thứ gì quan trọng, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, không ngờ hôm nay để Bạch Ngôn Tài đi hỏi lại biết thêm được nhiều chuyện ly kỳ như vậy.

Hướng Dực: "Đúng đúng, xem nhiệm vụ khác đi."

Bạch Ngôn Tài đắc ý, chống nạnh cười nói: "Sao nào, có phải đang cảm thấy tôi rất giỏi không, có thể nghe ngóng được mấy chuyện này."

Cao Thiến lập tức phản đối: "Không được không được, tình huống hôm nay chỉ là một ví dụ thôi.

"Mọi người xem tôi đã đủ điều kiện gia nhập đội cứu hộ chưa!"

Cao Thiến nói qua loa: "Giỏi ghê giỏi ghê."
Bạn cần đăng nhập để bình luận