Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 242

Lúc này, trong hình ảnh do flycam truyền lại, người nọ đã đi ra khỏi phòng, phía sau gã ta còn có một người đàn ông khác.

Trong tay người đó xách một thùng xăng, hiển nhiên là gã ta đến đây để mua xăng.

"Đúng rồi, mọi người nhìn cửa hàng ở tầng dưới đi, mặc dù đã đóng cửa, nhưng ngoài cửa có rất nhiều dấu vết dầu máy trên đất, chắc hẳn đây là một tiệm sửa xe. Gã ta đến đây là để tìm xăng."

Đằng Nghiêu lập tức nói: "Tôi và Lục Trác xuống xe, đánh bọc từ hai bên, đợi gã ta xuống dưới thì mọi người lái xe qua, chặn đứng gã ta từ chính diện. Hướng Dực, lát nữa anh dùng súng bắn tỉa đề phòng người trên tầng, người này không thoát được."

Đằng Nghiêu không hổ phó đội trưởng của đội cứu viện Nghịch Cảnh, nháy mắt đã đề ra phương án tác chiến.

Anh ta sắp xếp xong, lập tức mang theo Lục Trác xuống xe.

Sau khi đi xuống, có vẻ người đàn ông xăm mình đó cảm thấy không có ai đuổi theo mình đến đây nên hoàn toàn không có chút phòng bị nào, gã ta đi thẳng về phía xe của mình.

Bạch Ngôn Tài đạp ga lao thẳng đến trước mặt gã ta, người nọ dự cảm có chuyện không ổn, chạy được hai bước thì phát hiện nhà xe đã dừng trước mặt mình, gã ta lập tức muốn xoay người bỏ chạy.

Sau một hồi giãy giụa, cả hai đều thành thật, Đằng Nghiêu trực tiếp trói hai người lại rồi ném lên xe.

"Ồn ào cái gì?" Đằng Nghiêu đạp một phát lên vai người nọ, hơi dùng sức một chút khiến gã liên tục hét lên.

Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, hắn ta hoàn toàn không phản ứng kịp, người đã quỳ xuống đất.

"Này, mấy người bắt tôi làm gì? Tôi không quen các người!" Người đàn ông xăm mình bắt cóc Khương Tuyết vẫn còn mạnh miệng.

Người đàn ông ở tầng trên thấy có gì đó không ổn, vội vàng rút súng ra định bắn, không ngờ vừa giơ tay lên thì đã bị một viên đạn bay tới bắn trúng tay, tay của hắn ta bị bắn thủng, nháy mắt không còn sức chiến đấu.

"Anh, anh, anh, có gì từ từ nói, các anh phải nói lý chứ, các anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi, nếu tôi biết chắc chắn sẽ nói cho các anh." Thái độ của người đàn ông xăm mình lúc trước rất cứng rắn, lúc này lại mềm mỏng như vậy, nhưng mà Đằng Nghiêu biết loại người này rất khó đối phó, chỉ sợ gã ta sẽ không nói thật.

Không ngờ ở phía sau gã ta cũng có hai người đánh bọc lại đây, gã ta hoàn toàn không có chỗ trốn, rất nhanh đã bị Đằng Nghiêu ấn xuống đất.

"Thành thật đi, hiện tại tao hỏi mày vài câu, nếu mày trả lời thành thật, tao có thể suy xét để mày sống thêm hai ngày, nếu mày dám lừa tao, vậy thì ngại quá, tao cũng không muốn phí thời gian với mày."

Người này muốn chạy trốn, nhưng giây tiếp theo, Thẩm Ngôn đã thuấn di đến bên cạnh hắn ta và áp giải hắn ta đi xuống.

"A!" Gã ta hét lớn.

Đề phòng bọn họ còn có đồng bọn, Bạch Ngôn Tài trực tiếp lái xe rời đi, bọn họ sẽ thẩm vấn hai người này ở trên đường.

"Cái gì? Nơi trú ẩn số 18? Tôi chưa đến đó bao giờ."

"Hai người các anh thành thật một chút cho tôi, nếu không đừng trách súng của tôi không có mắt." Đằng Nghiêu lạnh giọng quát.

Vừa mở miệng đã phủ nhận, còn bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội, đáy lòng Đằng Nghiêu chợt lạnh, anh ta biết mình đã gặp phải một con cáo già, loại người này rất khó cạy miệng.

Ý trong lời nói của anh ta rất rõ ràng, không muốn để người sống.

"Ngày hôm qua, mày đến nơi trú ẩn số 18 làm gì?"

"Đội trưởng, vấn đề tiếp theo, tôi hy vọng có thể tâm sự riêng với người này." Đằng Nghiêu nhìn về phía Ninh Mông.

"Nói rõ ràng, đừng để ông đây phải truy hỏi." Đằng Nghiêu mất kiên nhẫn đá gã ta một cái.

Sắc mặt người nọ tái nhợt, biết hôm nay khó có thể lấp liếm được, gã ta vội hét lên: "Tôi nói, tôi nói, tôi nói được chưa? Là như vậy, hôm qua, tôi nhận một đơn hàng, yêu cầu tôi đến nơi trú ẩn số 18 tìm người, chỉ có như vậy."

Ninh Mông gật đầu: "Tùy anh, nhưng đừng trực tiếp giết chết, giữ lại một hơi thở là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận