Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 271

Tạ Tử có chút thẹn thùng nói: "Thật ra, nhìn tôi có vẻ khá được lòng người khác, nên dì bán rau thích mà thường xuyên tặng đồ cho tôi."

Đằng Nghiêu: "Vừa đi, vẫn là để tôi và Hướng Dực phụ trách mua sắm, hôm nay mua nhiều đồ, lỡ như có người đi theo, hai người bọn tôi, một cú đánh bay bọn họ, tuyệt đối sẽ không có vấn đề về an toàn."

Lục Trác mặc dù bình thường có vẻ nói khá ít, lúc này lại lặng lẽ đứng bên cạnh Cao Thiến và Thẩm Ngôn: "Để em xách đồ cho hai chị."

Ninh Mông lười giành với bọn họ: "Vậy mọi người mỗi người phụ trách một việc đi."

Lúc trước làm nhiệm vụ ở các công hội khác nhau đã tiết kiệm rất nhiều tiền vàng, tiền vàng trong tay Ninh Mông nhiều đến mức vẫn luôn xài không hết, hơn nữa không gian lưu trữ trên xe cũng đủ lớn, sau khi nâng cấp lên lv5, không gian lưu trữ còn có thêm chức năng giữ tươi, đồ ăn bỏ vào trong đó sẽ không bị biến chất, nên Ninh Mông cũng để cho bọn họ thoải mái mua sắm, tiền đủ, kho chứa lại lớn, mua nhiều đến đâu cũng chứa được.

Mọi người bận rộn mua sắm đến vài tiếng đồng hồ, đem các loại vật tư di chuyển lên xe sau đó chuẩn bị xuất phát.

Tạ Tử trước khi xuất phát, đặc biệt làm cho Ninh Mông một cốc latte vani, Ninh Mông ngồi trước cửa uống cà phê, hưởng thụ khoảng thời gian buổi chiều hiếm có này.

Nam Thành là thành phố cô tới đầu tiên ở thế giới này, đây là hầm trú ẩn số 23, lúc trước cô cũng tới đây, nhưng mỗi lần tới đây đều là vì chấp hành nhiệm vụ, thậm chí còn không có tư cách ở lại đây.

Lúc này, phong cảnh ở ngoài cửa sổ đột nhiên bị ba khuôn mặt ngăn cản, ba người 2 nam 1 nữ, lén lén lút lút đến gần sổ thủy tinh, dùng tay che ánh sáng ở một bên mặt, muốn nhìn rõ mọi thứ ở bên trong xe.

Gia đình này đúng là âm hồn bất tán.

Ninh Mông không để lời cảnh báo trong lòng, khách sạn nhà xe đang trong trạng thái đóng cửa, nếu như cô không chủ động mở cửa, thì sẽ không có ai có thể mở cửa được xe này.

Sau khi cô xem kĩ 3 gương mặt đó, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Vào lúc cô đang tận hưởng khoảnh khắc này thì, hệ thống nhà xe hiện lên lời cảnh báo.

"Cửa sổ của chiếc xe này bị gì vậy? Sao không nhìn thấy gì hết vậy? Không lẽ bên trong không có người?" Ninh Siêu hỏi.

Lần này là vì Lục Tự, bọn họ ở lại Nam Thành tự do ra vào khu an toàn, xe dừng ở tầng cao nhất của bãi đậu xe, nên Ninh Mông ngồi trong xe cũng có thể nhìn thấy đường chân trời khá đẹp của thành phố này.

Ba người ở trước cửa sổ xe này, chính là cha của nguyên chủ Ninh Siêu, mẹ là Trần Thục Thanh và em trai là Ninh Tư Nguyên.

[ Ký chủ, có người đã vào phạm vị cư trú. ]

Không thể không nói, tay nghề của Tạ Tử quả thật rất tốt, hương vị của latte vani mềm mại trôi vào miệng, làm cho hương vị đọng lại trên môi.

Chỉ là Ninh Mông sớm đã thiết lập chế độ riêng tư cho cửa sổ xe, ở trong nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài không nhìn thấy bên trong.

Trần Thục Thanh: "Chắc chắn không sai, vậy phải làm sao, không phải nói ấn chuông chiếc xe này là có thể mở cửa sao, sao lại không mở?"

Cô tiếp tục ngắm phong cảnh, thưởng thức cà phê.

Ba người ở trước cửa xe nghiên cứu các kiểu, nhưng ấn chuông cửa xe vẫn không mở.

Có lẽ ở trên diễn đàn đã nhìn thấy hành tung của cô ta, hôm nay lại vô tình nhìn thấy cô ấy dừng xe ở đây, liền tới tìm cô ấy.

Ninh Tư Nguyên lạnh lùng cười nói: "Chị ta chắc chắn ở bên trong, không phải lúc nãy chúng ta thấy đồng đội của chị ta đều ra hết rồi sao? Không nhìn thấy chị ta, chắc chắn chị ta vẫn còn ở trong xe!"

"Ninh Mông, chị mở cửa ra cho tôi, tôi biết chị ở trong đó, cái đồ không có lương tâm này, cha mẹ ruột của mình sống chết thế nào cũng không quan tâm phải không? Sao lại không biết điều mà ở trong đó hưởng phúc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận