Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 194
Cố An có chút gấp gáp: "Chúng ta đi theo đội cứu hộ thực hiện nhiệm vụ, không phải cũng vì đóng góp chấm dứt trận thảm họa này sao?"
Cố Bình cười khổ lắc đầu: "Anh không có cánh nào thuyết phục em, anh không nghĩ ngày tận thế này có thể thực sự qua đi, dù có ngày như vậy, anh cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy được. Em trai à, thật xin lỗi, anh quả thực... không làm được. Nếu em muốn đi với bọn họ, anh không cản em, em ở bên ngoài hãy chăm sóc tốt cho bản thân..."
Hai anh em nói chuyện rất lâu nhưng Cố An vẫn không thể thuyết phục được anh trai mình, cuối cùng cậu ta đã đưa ra lựa chọn.
"Đội trưởng, rất xin lỗi, em phụ lòng mong đợi của chị rồi, anh của em không tham gia nên em cũng sẽ không tham gia, tuy em rất muốn... nhưng em không thể rời xa anh trai mình, bọn em đã ở bên nhau từ trong bụng mẹ, cũng là người người thân duy nhất của nhau, anh ấy chọn ở lại, em cũng chỉ có thể ở lại với anh ấy."
Ninh Mông biết chuyện này không thể ép buộc, liền tiếc nuối nói: "Vậy chúc hai người may mắn, đợi lát nữa tôi sẽ phân phát vật từ của nhiệm vụ lần này cho các cậu, trong khoảng thời gian này chúng tôi vẫn còn ở lại Hàng Thành, lúc nào cũng hoan nghênh các cậu đến ở khách sạn nhà xe, nếu có thể, cũng hoan nghênh các cậu đến tham gia hành động cùng chúng tôi."
"Vâng."
Sau khi nói chuyện với hai anh em Cố Bình và Cố An xong, người kế tiếp là Tạ Tử.
Ninh Mông nhanh chóng quét thẻ cho Tạ Tử, để anh ấy chính thức gia nhập và đội cứu hộ.
Trong cuộc trò chuyện lúc này, Thẩm Ngôn bày tỏ mong muốn có thể giữ bí mật nên Ninh Mông nói chuyện ở trong phòng của cô ấy.
Chỉ cần ở bên cạnh những đồng đội có thể tin tưởng, anh ấy căn bản không có yêu cầu gì trong sinh hoạt hàng ngày, dù ngày nào cũng ăn mì ăn liền cũng được.
Ninh Mông không chắc bản thân có thể đáp ứng được yêu cầu của cô, nên cô không có nhiều hy vọng với sự gia nhập của Thẩm Ngôn.
"Dù sau nay có khả năng sẽ rời khỏi Hàng Thành, anh cũng đồng ý?"
Có thể nói cuộc sống ở trên nhà xe bây giờ vượt xa những gì à anh ấy mong muốn.
"Hai người họ đều lựa chọn không tham gia vào đội cứu hộ, anh là bạn của họ vậy anh có muốn tham gia cùng chúng tôi không?" Ninh Mông hỏi.
Cuối cùng cô tìm gặp Thẩm Ngôn nói chuyện, thật ra năng lực của Thẩm Ngôn đều vô cùng được mọi người công nhận, trước đây Thẩm Ngôn đã từng nói, cô ấy hy vọng có thể gia nhập vào đội cứu hộ, nhưng có một điều kiện trao đổi.
Tạ Tử cười nói: "Thật ra tôi không giống với họ, tôi không phải là người Hàng Thành, quê hương của tôi... đã biến thành đống đổ nát rồi, ở lại đây cũng là vì ở đây có nhiều cơ hội thực hiện nhiệm vụ mà thôi. Mọi người cũng không phải đến từ Nam Thành sao, tôi cũng có thể đi đến nơi khác, chỉ cần có nơi ở, có đồ ăn, có zombie để giết thì tôi không có yêu cầu nào khác."
Tạ Tử đè nén nội tâm đang xúc động: "Trước đây tôi vẫn luôn là nhà thám hiểm cô độc, tuy bản thân có dị năng, nhưng lại không gia nhập vào đội cứu hộ nào, vì tôi rất khó tin tưởng người khác, tôi cũng thấy có rất nhiều thành viên của đội cứu hộ vì lợi ích mà tập hợp lại với nhau, nếu đối mặt với sự cám dỗ lớn hơn, bọn họ sẽ không ngần ngại hy sinh bất cứ thành viên nào trong đội. Nhưng mọi người thì khác, ngay cả Từ Dương, một người mà cô không xem trọng, cô vẫn đưa anh ta quay trở về phải không? Tôi rất thích đội cứu hộ, tôi hy vọng tôi có thể trở thành một thành viên của mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận