Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 232

Vừa rồi đội viên của đội cứu viện Bắc Hải cũng chiến đấu ở đây, nhưng mà bọn họ cũng không phát hiện có đứa nhỏ trốn ở chỗ này, cũng không biết cậu bé ở chỗ này từ bao giờ.

Đứa trẻ sợ đến mức run rẩy, vừa nhìn thấy cô là khóc, không nói được gì.

Đằng Nghiêu cũng đi tới.

"Này, tại sao ở đây còn có một đứa nhỏ?"

"Tôi cũng không biết, vừa rồi anh ở trên tầng có nhìn qua góc này không?"

Đằng Nghiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu: "Không, chỗ này là điểm mù của tôi, không nhìn thấy được. Cậu bé này may mắn thật, trốn ở chỗ này mà không bị zombie tấn công, nhưng mà nếu như chúng ta không tới, cậu bé không biết cầu cứu, không có ai phát hiện ra thì rất nguy hiểm."

Ninh Mông "Ừm" một tiếng: "Chúng ta đưa cậu bé đến nơi tập trung đi."

Khi cô nắm tay của cậu bé muốn dẫn đi, cậu bé càng khóc lớn hơn.

Ninh Mông nói với mẹ cậu bé: "Con gái chị và chị có ở cùng nhau không? Nãy giờ đứa nhỏ này vẫn đang tìm chị gái."

Cậu bé mở tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc kẹp tóc màu đỏ dâu tây tinh xảo, là chiếc kẹp tóc vừa tháo trên đầu cô bé xuống.

Bé trai vừa nghe cô nói muốn đưa cậu bé đi gặp chị gái thì lập tức ngoan ngoãn ngừng khóc.

Bé trai ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy ở đây không có chị gái đó thì vành mắt lại đỏ lên: "Chị gái... Có người bắt chị gái đi rồi!"

Bé trai lắc đầu, không nói rõ.

Ninh Mông thở dài, không biết đứa nhỏ này bị ai đưa đi, có lẽ là được người nhà đưa đi?

"Chị... Chị!"

Ninh Mông thấy chiếc kẹp tóc này hơi quen mắt, cô hỏi: "Tân Tân, cháu có biết chị gái nhỏ này tên là gì không? Chị gái tên là gì?"

Ninh Mông tưởng rằng cậu bé nói mình có chị gái cũng ở trong nhà trẻ, vừa rồi đội cứu viện Bắc Hải đưa ra ngoài một nhóm trẻ con, chắc là cô bé ở trong đó. Vì vậy, cô an ủi nói: "Chắc là chị gái của cháu đã được cứu ra ngoài rồi, cô đưa cháu đi tìm nhé."

"Chị? Cháu còn có chị gái?" Ninh Mông kiên nhẫn hỏi: "Chị gái của cháu đi đâu rồi?"

Mẹ của cậu bé mơ hồ ngẩng đầu: "Con gái của tôi? Tôi đâu có con gái, tôi chỉ có một cậu con trai thôi."

Chỉ mong không bị nước sông cuốn đi... Ninh Mông nghĩ như vậy. ...

Bọn họ đưa đứa nhỏ đến nơi tập trung, mẹ của đứa nhỏ khóc lóc chạy tới: "Tân Tân, mẹ xin lỗi con, vừa rồi mẹ cũng muốn đến nhà trẻ đón con, nhưng mà nhiều zombie quá, mẹ thực sự không đi qua được."

Các đội viên giúp đỡ sắp xếp những người còn lại, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mọi người quay trở lại nhà xe. Lúc này, tất cả mọi người mới biết chuyện đêm nay sẽ ăn lẩu.

Bé trai lắc đầu: "Chị ấy tên là chị."

Nhưng mà không biết là đưa đi đâu.

Bạch Ngôn Tài ra vẻ yếu ớt giơ tay lên: "Chuyện đó... Tôi không ăn được cay, có thể làm một nồi lẩu uyên ương không?"

"Bia! Tôi sẽ làm lạnh bia, ăn lẩu rồi uống bia lạnh, còn nữa, coca đá cũng làm xong rồi." Tạ Tử vừa lẩm bẩm vừa đi vào phòng bếp sắp xếp.

"Tôi muốn ăn thịt bò tươi, có loại thịt bò nào thả vào nồi lẩu mà vẫn mềm không?" Hướng Dực vừa nói vừa tưởng tượng: "Ồ... Đúng rồi, có nước lẩu không? Nhất định phải đủ cay mới ngon!"

"Tôi muốn ăn thịt viên, loại nào cũng được, tốt nhất là viên rau mùi. Ôi, ôi, đột nhiên rất muốn ăn..." Đừng thấy dáng vẻ nghiêm túc ngày thường của Thẩm Ngôn, vừa nhắc đến ăn lẩu là cũng bắt đầu hết nghiêm túc.

Lục Trác nói: "Nếu như không có nước lẩu sẵn thì em có thể nấu, chỉ cần có đủ gia vị là được."

Cao Thiến lập tức nói: "Sách bò, tớ muốn ăn sách bò! Lần cuối cùng ăn lẩu vẫn là trước khi tận thế đến, tớ nhớ quán lẩu đó không chính tông chút nào, sách bò cũng không có! Tớ thật sự... Mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy thất vọng."

Anh ta vừa dứt lời, Cao Thiến và Đằng Nghiêu không hẹn mà ném mấy cục giấy vào người anh ta, Cao Thiến chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Bạch Bạch, anh có được không vậy, thế mà lại muốn ăn lẩu uyên ương, anh đúng là kẻ kéo chân sau của mọi người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận