Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 290

[Cách tường vây còn có năm mươi mét. ]

[Cách tường vây còn có mười mét. ]

[Cách tường vây còn có một mét. ]

[Máy không người lái đã thành công vượt qua tường vây, không chịu bất cứ công kích nào]

[Đã bay khỏi tường vây một mét. ]

[Đã bay khỏi tường vây năm mét. ]

Tất cả mọi người đều vui vẻ đến sắp nhảy lên.

Nhưng lúc này, màn hình camera ở phía sau của máy không người lái truyền về một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, vừa nãy dường như trên tường vây có một mạng lưới phòng hộ đột nhiên sáng lên, dường như đồng thời phát ra năng lượng cực lớn.

Đợi máy không người lái dẫn người máy thuận lợi trở về, sau khi Hương Dực từ trong tủ chứa đồ của người máy lấy tài liệu ra, Ninh Mông cuối cùng mới thở phào: "Lần này cũng may mắn chỉ xem chút nữa thôi, tuy không biết trụ sáng đó là cái gì nhưng tôi cảm giác nếu như máy không người lái đụng vào trụ sáng, nói không chừng sẽ trực tiếp rơi xuống."

Khương Hàn lấy được tài liệu, giống như đói khát nhìn: "Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, tôi hôm nay tôi tăng ca, có phần tài liệu này rồi nghiên cứu của tôi có lẽ có thể lên một bậc mới rồi."

Hướng Dực bùi ngùi: "Đội trưởng may mà hồi nãy cô hạ lệnh để máy không người qua đón người máy, bằng không nếu đợi đến bây giờ, người máy không ra được, chúng ta cũng không lấy được văn kiện thì chuyện không quá tốt rồi."

Mọi người hít ngược một hơi lạnh, trước sau chỉ kém không tới năm giây, nếu như hơi do dự một chút có khả năng tài liệu này thật sự sẽ không lấy được nữa.

Tất cả mọi người đều vây lại trước màn hình, Lục Tự phóng to màn hình này ra, sau khi thay đổi thành kiểu toàn cảnh, lúc này tất cả mọi người mới nhìn thấy, trên tường vây lại xuất hiện những trụ sáng cứ giống như hàng rào vậy, vây đến sở nghiên cứu này không có một chỗ hở.

Ninh Mông: "Sao vậy?"

Máy không người lái vừa mới bay khỏi phạm vi tường vây dường như cũng cảm nhận được tác động, thân máy trong không trung loạng choạng.

Bạch Ngôn Tài duỗi thẳng lưng: "Ôi trời, căng thẳng lâu như vậy, tôi thật sự có chút cơ bắp toàn thân nhức mỏi, quả thật quá mệt rồi, tôi phải ngủ một giấc thật ngon."

Ai cũng không biết ở đây rốt cuộc nghiên cứu khoa học kỹ thuật độc ái nào nhưng thứ này chắc chắn không dễ trêu.

"Đây... Đây là cái gì?"

Lục Tự nói: "Loại mạng lưới phòng vệ quân cao cấp dùng, là một loại vũ khí tia laser, lúc trước tôi đã nghe qua nhưng cũng chưa bao giờ thấy, nghe nói trong thời gian cần tiêu hao số lượng lớn năng lượng, vốn dĩ năng lượng ở thế giới tận thế đã hiếm hoi, cho dù zombie có ngông cuồng đi nữa, chính phủ cũng chưa sử dụng qua. Nếu như máy không người lái đụng vào, không chỉ rơi rỡ, có khả năng trực tiếp bốc lửa chạy rụi."

Lục Tự gật đầu: "Sử dụng lại máy móc tia laser như vậy tuyệt đối không đơn giản, nếu Quý Sâm đã hạ lệnh như vậy, chắc chắn có phát hiện gì đó. Vừa nãy chúng ta tuy đã rất cẩn thận nhưng vết tích khi bay qua cũng sẽ để lại gì đó, chắc chắn anh ta có nghi ngờ nên mới được ăn cả ngã về không như vậy.

Vừa nãy Ninh Mông cũng doạ ra túa mồ hôi: "Nhanh chóng để máy không người lái quay về."

Thẩm Ngôn cũng nói: "Tôi đồng ý với cách nói của Lục Tự, tôi cũng cảm thấy chúng ta không thể dừng lại ở đây quá lâu, gần đây người biết chúng ta đến Long Xuyên không ít, Quý Sâm có chút điều tra sẽ nghi ngờ đến chỗ chúng ta. Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi."

Lục Tự nói: "Không được, e rằng hôm nay không có cách nào nghỉ ngơi rồi. Đội trưởng, tôi kiến nghị, chúng ta lập tức khởi hành, không một phút nào ở Long Xuyên thêm."

Cô hơi suy nghĩ lại cũng lập tức hiểu được ý của Lục Tự: "Anh cảm thấy Quý Sâm rất nhanh sẽ điều tra đến chỗ chúng ta?"

Lục Trác nói: "Nhưng mà chúng ta vừa đến đã rời đi chẳng phải sẽ càng khả nghi hơn."

Lục Tự kiến nghị nói: "Vì vậy chúng ta bắt buộc phải rời đi trong im lặng, đội trưởng tôi kiến nghị dùng mô hình ẩn thân, tăng thêm công năng tăng tốc, như vậy có thể trốn được truy nã trong tương lai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận