Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 346

Ninh Mông nhìn gương mặt của Sara, muốn nhìn ra từng điểm thay đổi nhỏ trên gương mặt cô ấy.

Ở trong bầu không khí căng thẳng này, Sara cau mày, nằm ở trên giường, tựa hồ như đang chịu đựng thống khổ.

"Mẹ..." Dia nắm tay mẹ thật chặt, muốn tiếp thêm năng lượng cho mẹ mình.

Sara dường như rất khó chịu, nhưng lại cắn răng không chịu nói gì cả, trên môi cô ấy bắt đầu có máu chảy ra, cô ấy không nhịn được cắn rách môi mình.

Cô ấy nhìn về hai đứa nhỏ, khó nhọc nói: "Các con... mau tránh ra, mẹ sợ... sẽ làm các con bị thương."

Nói xong cô nhìn về phía các đội viên, Thẩm Ngôn và Cao Thiến vội vàng dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi cô ấy.

Chẳng lẽ... thuốc xảy ra vấn đề gì sao?

Trong lòng mọi người nhíu lại.

Mọi người nghe được tin tức này, nháy mắt tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng khắp nơi.

Thẩm Ngôn cũng ôm Dia: "Mẹ của con có thể bình phục rồi, thật tốt quá!"

Người máy điều trị đi qua, tiến hành kiểm tra thân thể tổng quát cho Sara.

Hướng Dực vui vẻ ôm Oman tới, dùng máy phiên dịch nói tin tức tốt này cho cậu bé nghe.

Sara như cũng cảm giác được sự biến hóa của cơ thể, cô ấy nâng cánh tay lên, kinh ngạc phát hiện, phần thịt vốn đang thối rữa trên cánh đã đang bắt đầu bạc màu, phần da mới bắt đầu được sinh ra, cạnh vết thương màu đen bốc mùi thối rữa đã xuất hiện màu hồng của da mới.

Quá tốt!

Nhưng Khương Hàn hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là thuốc đang tác động lên cơ thể, sau lần thay đổi này, tuy dược liệu đã nhẹ hơn không ít, sẽ không tạo thành hậu quả là tim ngừng đập đột ngột, nhưng dù sao đây cũng là vi khuẩn zombie, Sara lại bị lây nhiễm quá lâu, không cách nào tránh khỏi việc khó chịu này.

Lục Trác bình thường ít nói ít cười cũng xúc động đến rơi lệ, cậu nhóc nhìn sang Sara, cậu muốn đến thành phố Hàng Châu cách đây khá xa thăm mẹ mình

Đôi mắt của cô ấy đã hoàn toàn khôi phục lại màu đen, lui trở về phạm vi bình thường như con người, không khác biệt gì so với người khác.

Đang lúc mọi người cảm thấy hy vọng mong manh hơn, sắc mặt tái nhợt của Sara dần dần xuất hiện một tia đỏ hồng, hô hấp cũng vững vàng hơn trước đó.

Cao Thiến vui mừng đến mức chảy nước mắt: "Quá tốt! Quá tốt! Cuối cùng có thể khỏi rồi!"

Nhưng mà... Lục Tự...

"Vi khuẩn zombie đang biến mất khỏi cơ thể bệnh nhân, dự đoán theo tốc độ biến mất hiện tại, đại khái cần khoảng 24 giờ mới có thể loại bỏ hoàn toàn, nhưng theo tình trạng thân thể của bệnh nhân, muốn khôi phục sức khỏe hoàn toàn cần 2 đến 3 tháng."

Anh ta có biết, cống hiến của anh ta lớn đến cỡ nào không, anh ta có thể cảm giác được sự vui sướng hạnh phúc của bọn họ không?

Nếu như thuốc đặc trị có thể phổ biến ở quy mô rộng, lại nghiên cứu thuốc ngừa nhằm vào vi khuẩn zombie, vậy thì thời tận thế có thể thật sự kết thúc, cậu nhóc có thể trở lại thành phố Hàng Châu, đoàn tụ với mẹ.

Ninh Mông nhìn mọi người đang vui mừng, trong lòng buồn vui đan xen, đúng vậy, thật tốt, trải qua nhiều chuyện như vậy bọn họ đã có thể hoàn thành bước cuối cùng, thuốc đặc trị đối phó với vi khuẩn zombie đã ra đời thành công.

Đã nhiều ngày như vậy, Ninh Mông mới nhớ tới, ngày cuối cùng liên lạc với Lục Tự, cũng là lần cuối cùng nhà xe thăng cấp.

Hệ thống nói, anh ta sẽ vĩnh viễn ngủ say, suy nghĩ tới những lời này, Ninh Mông cảm giác bản thân không cách nào tiếp nhận.

Lúc này Lục Tự vẫn còn nằm trên giường, trên người cắm đầy dây và ống, hai mắt nhắm thật chặt, tựa như đang ngủ, cũng tựa như đã không còn ở nơi trần thế nữa, chỉ có nhìn con số thay đổi trên máy theo dõi mới biết người này vẫn còn sống.

Thuốc đặc trị có thể cứu rất nhiều người, nhưng cái cô muốn là làm thế nào để cứu anh ta?

[Ký chủ, sau khi nhà xe thăng cấp, đã có thêm không ít chức năng, chẳng lẽ cô không muốn nhìn một chút không?]

Khi mọi người còn đang vui mừng khích lệ nhau, Ninh Mông lặng lẽ quay trở lại phòng bệnh của Lục Tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận