Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 221
Bạch Ngôn Tài cũng thấy lạ, chờ đến khi nhóm người ở trước cửa nhà xe tản đi, hai người bọn họ lại lên xe. Ba vị khách mới vào ở đang tò mò tham quan khắp nơi, Cao Thiến đi đến trước mặt Ninh Mông hỏi: "Đội trưởng, sao vậy? Chỉ mở ba phòng thôi sao? Không phải chúng ta còn thừa một phòng sao?"
Ninh Mông cười nói: "Tớ vừa nhận được một cuộc điện thoại, một người bạn cũ tới."
"Hả? Ai vậy? Tớ có biết không?"
Bạch Ngôn Tài cũng có chút tò mò, rốt cuộc người bạn cũ này là ai?
Chưa đến vài phút, cửa nhà xe đã được mở ra, một người bước vào.
Cao Thiến và Bạch Ngôn Tài đều vô cùng ngạc nhiên: "Phó đội trưởng Đằng Nghiêu?"
Đằng Nghiêu đi tới trước mặt hai người: "Bạch Ngôn Tài, Cao Thiến, lâu rồi không gặp!"
"Nghịch Cảnh... Thật sự đã giải tán sao?" Cao Thiến hỏi.
Đằng Nghiêu thở dài nói: "Đúng vậy, nhưng mà quy định là quy định, cũng may là sau khi Nghịch Cảnh giải tán thì bên trên cũng không truy cứu chuyện này nữa, nhưng mà Trọng Tắc... Anh ta gia nhập quân chính phủ, Nghịch Cảnh xem như hoàn toàn tan rã. Phó đội trưởng Thích Kim hiện giờ đang ở đội cứu viện Lam Thiên, các đội viên còn lại cũng gia nhập các đội cứu viện khác. Tôi cảm thấy ở lại Nam Thành nhìn cảnh nhớ người cũng không có ý nghĩa gì nên đến thành phố Tân Dư xem có cơ hội gì không. Không ngờ vừa đến đây đã thấy tin mọi người cũng tới ở trên diễn đàn."
"Đội phó Đằng, sao anh lại đến thành phố Tân Dư vậy?" Ninh Mông hỏi.
Cao Thiến tức giận nói: "Đúng là không nói lý lẽ, chuyện lần đó hoàn toàn không phải lỗi của Nghịch Cảnh, nếu chúng ta không rút lui, không phải kết quả sẽ là bị diệt toàn quân sao? Chẳng lẽ mạng của đội cứu viện không phải là mạng?"
Hai người cùng nhau vào sinh ra tử, là anh em tốt làm việc khá ăn ý.
Bạch Ngôn Tài vội nói: "Đúng đó, anh hãy gia nhập đội cứu viện của chúng tôi đi."
Cửa phòng điều tra mở ra, Hướng Dực bước ra ngoài, hai người gặp nhau lập tức cho nhau một cái ôm thân thiết.
Anh ta nhìn các Hỏa Bạn cũ đứng trước mặt, nét u buồn trên gương mặt cũng biến mất, cảm giác cô độc quanh quẩn trong lòng bao lâu nay cũng không còn lại gì.
Mấy người cũng không nghĩ có thể gặp lại nhau ở thành phố Tân Dư.
Hướng Dực và Đằng Nghiêu là đội viên gia nhập đội cứu viện Nghịch Cảnh trong giai đoạn đầu, Đằng Nghiêu là phó đội trưởng, Hướng Dực là một đội viên đắc lực của đội cứu viện Nghịch Cảnh.
Đằng Nghiêu gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: "Đúng vậy, đây là quyết định cuối cùng của công hội cứu viện Nam Thành. Trong lần hành động đó, đội viên của đội cứu viện Nghịch Cảnh lâm trận bỏ chạy, đã vi phạm quy định nghiêm trọng. Phán quyết ban đầu là ra lệnh cưỡng chế chỉnh đốn và cải cách, nhưng mà bên trên gây áp lực rất lớn với Trọng Tắc, cuối cùng anh ta không chịu được, không thể không giải tán Nghịch Cảnh."
Cao Thiến: "Cứ quyết định như vậy đi."
Đằng Nghiêu không nhịn được cười: "Bây giờ cô đã là đội trưởng của đội cứu viện Hỏa Bạn, mà đội cứu viện Nghịch Cảnh đã chính thức giải tán, cô đừng gọi tôi là đội phó Đằng nữa."
Đằng Nghiêu không khỏi bật cười: "Ha ha, được! Tôi đến đây rồi cũng không định rời đi, nếu mọi người không chủ động nhắc đến, có lẽ tôi phải tự mở miệng rồi, nếu mọi người không cần tôi, tôi sẽ dựng một cái lều trước cửa khách sạn nhà xe không chịu đi."
Ninh Mông không khỏi nói: "Đội phó Đằng... Đằng Nghiêu, tôi chính thức mời anh gia nhập đội cứu viện Hỏa Bạn, tôi hy vọng chúng ta có thể có cơ hội cùng kề vai chiến đấu."
Hướng Dực cũng nói: "Người anh em, chúng tôi cần anh."
Mọi người đều là bạn bè lâu năm, hoàn toàn không cần thời gian thích ứng, Ninh Mông nhanh chóng quẹt thẻ cho Đằng Nghiêu, để anh ta chính thức gia nhập đội cứu viện Hỏa Bạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận