Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 301

Ninh Mông sớm đã chuẩn bị cho điều này, cô từng nói, nếu thật sự cần người lên, cô sẽ là người đó.

Cô vừa định nói, lại bị Đằng Nghiêu nói trước: "Việc này ai cũng không cần tranh giành, đội trưởng, Cao Thiến là con gái, Hướng Dực cần thao tác người máy và máy bay không người lái, Lục Trác chưa đủ tuổi, còn lại đều là những người có dị năng, chỉ có tôi thích hợp, tôi khỏe mạnh, sau khi tôi bị cắn, Bạch Ngôn Tài tranh thủ điều trị, tôi tin tôi sẽ qua khỏi."

Cao Thiến chống nạnh: "Anh xem thường ai đấy, con gái là không được sao, Đằng Nghiêu, nếu anh ở đây còn giúp được mọi người, khả năng chiến đấu của anh có hơn tôi, có thực lực, nếu anh có chuyện gì, đội cứu viện Hoả Bạn tổn thất vô cùng, nên là hãy để tôi, đừng ai giành với tôi cả."

Ninh Mông nói: "Mọi người đừng tranh giành, Khương Hàn từng nói cần động thời cả số liệu phòng thí nghiệm Thanh Sơn và số liệu của người sau khi nhiễm virus, chúng ta sắp đến khu vực Thanh Sơn, vẫn là tìm số liệu phòng thí nghiệm quan trọng hơn, nếu xảy ra biến cố gì, chúng ta đều không chịu trách nhiệm được, tôi quyết định tìm số liệu trong phòng thí nghiệm trước, rồi hãy bàn về việc người nhiễm virus."

Đội trưởng đã cho ra quyết định, mọi người cũng không giành gì được nữa.

Bạch Ngôn Tài lái xe đi vào thành phố Thanh Sơn.

Thành phố Thanh Sơn ở phía Tây Bắc của Hoa Quốc, giáp với nước T bên cạnh, ra khỏi thành phố Thanh Sơn, đi khoảng 100km phía tây sẽ đến nước T, cho nên ở đây có khá nhiều người nước ngoài, không ít người không sống được ở nước T đều ở lại Hoa Quốc.

Khi thời tận thế vừa đến, Thanh Sơn cũng đã chống chọi được một khoảng thời gian, hai năm gần đây đường biên giới có như không, phía chính phủ cũng hết cách quản.

Thật là... cho con người ta cảm giác như quay trở về trước khi thời tận thế đến.

Gặp vấn đề, không trốn tránh, nhưng cũng không chủ động.

Sau khi đội cứu viện Hoả Bạn đến Thanh Sơn, phát hiện ở đây khác hoàn toàn với những nơi khác, tuy cuộc sống của người dân ở đây cũng khá khổ, nhưng trên mặt hoàn toàn không có cái loại tuyệt vọng của những nơi khác. Ở vùng quê, người dân chịu mạo hiểm xuống đồng làm ruộng, sản xuất không nhiều, nhưng đủ sống. Dân ở thành phố cũng không luôn cảnh giác như mọi người ở những nơi khác.

Thái độ của Phó Tinh Thành là đến một con zombie thì giải quyết một con.

Dùng lời của Phó Tinh Thành để nói, nơi nhỏ xíu như vậy, còn chia gì mà chia, đừng hỏi, nếu hỏi thì toàn bộ là khu ô nhiễm.

"Trưởng quan, việc này khá quan trọng, mong ngài sớm giải quyết." Phó trưởng quan kính cẩn lễ phép mà đôn đốc.

So với Long Xuyên và Lạc Xuyên thì tình hình ở Thanh Sơn vẫn ổn hơn nhiều, ở đây tuy xa, bổ sung vật tư khó hơn ở Lạc Xuyên, nhưng Phó Tinh Thần không tham công như Ân Thành và Quý Sâm, vừa mới hồi phục, đã nghĩ ra không ít cách để nâng cao chất lượng cuộc sống và vật tư cơ bản, làm cho người dân ở đây có cuộc sống ổn định.

"Trưởng quan, đây là xe ra vào Thanh Sơn gần đây, ngài hãy xem thử."

Đúng là buồn xuôi thật, nhưng vậy đã khiến cho người bên dưới tích cực hơn với vấn đề xử lý zombie, một khi có người ở diễn đàn báo cáo phát hiện zombie, chính phủ gần như chậm nhất cũng phải vài tiếng đồng hồ mới có thể hoàn toàn xử lý được.

Đây cũng là thành phố hiếm có của Hoa Quốc không có chia khu an toàn, khu cách ly và khu ô nhiễm.

Đây đương nhiên không phải là thiên đàng, virus zombie vẫn rất nhiều, một số loại virus có thời kỳ ẩn bệnh, và Thanh Sơn lại là thành phố biên giới, mọi người hay qua lại, đôi khi vẫn bộc phát virus zombie, ảnh hưởng đến các cư dân.

"Để đó đi." Phó Tinh Thành nằm chơi game trên sofa.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là con đường ở thành phố này vô cùng sạch sẽ, tối khi còn thấy có người đang đi bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận