Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 116
Chỉ cần ít điểm cống hiến đã đổi được thuốc hạ huyết áp, một điểm cống hiến đã đổi được năm hộp thuốc, chỉ giết một con zombie trong lúc chấp hành nhiệm vụ là kiếm lại được rồi.
"Không cần, chị đổi điểm cũng được." Thuốc hạ huyết áp là loại thuốc rẻ nhất trong thương thành.
"Tớ cảm thấy nhiệm vụ này được đấy, thoạt nhìn rất khẩn cấp, nếu để huyết áp lên cao sẽ dẫn đến xuất huyết não. Người này còn nói xung quanh có rất nhiều zombie, chúng ta có đất dụng võ rồi." Cao Thiến đề nghị.
Lục Trác cũng nói: "Vâng, em không có ý kiến, chỗ này cách nhà em không xa nên em khá thạo đường."
Thấy hai đội viên hừng hực khí thế như vậy, Ninh Mông quyết định nhận nhiệm vụ này, Cao Thiến phụ trách liên hệ với đối phương còn Lục Trác chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
"Vị trí cụ thể của cậu là toà nhà nào, bây giờ có nhìn thấy zombie bên ngoài không? Lần cuối cùng cậu nhìn thấy zombie là khi nào? Loại thuốc bổ cậu thường uống tên là gì?"
Đối phương lần lượt trả lời những câu hỏi này.
Trong không gian chật hẹp như vậy, bọn họ không thể dùng súng được, rất dễ ngộ thương đồng đội, thế nên phải dùng kỹ xảo cận chiến học được trong sân huấn luyện để chiến đấu với zombie.
"Đi thôi."
Đến khúc cua đầu tiên, Lục Trác lạnh giọng nói: "Cẩn thận, có zombie."
Vừa dứt lời, cô ấy nhanh nhẹn giơ dao găm lên dứt khoát chém xuống hạ gục hai con zombie."
Hành lang vừa tối vừa hẹp, ánh sáng cực kém, sau khi đi vào hành lang, ba người phải thích ứng một lúc mới có thể đi trong bóng tối.
Khi đến tầng mười một, đối phương cố gắng nhét cho bọn họ mấy gói mì ăn liền và đồ hộp để cảm ơn.
Ninh Mông lái xe tới toà nhà mà đối phương chỉ.
Trên đường lên lầu, Cao Thiến cảm thấy bàn tay cầm dao găm đã tê rần, giết zombie đúng là thoải mái thật nhưng bên trong tòa nhà có rất nhiều zombie, muốn an toàn thì phải cố hết sức loại bỏ chúng rồi nhanh chóng đến chỗ rộng rãi hơn.
Lần này Lục Trác vẫn đi trước, Cao Thiến đoạn hậu, Ninh Mông được họ bảo vệ ở giữa.
Đây là một khu chung cư cũ, tổng cộng hơn ba mươi tầng, thang máy vẫn đang hoạt động nhưng vì lý do an toàn nên ba người họ không có ý định sử dụng thang máy.
Lúc con zombie đầu tiên lao về phía bọn họ, Lục Trác quyết đoán ra tay, dùng chiêu "vân thủ" đáng gục con zombie xuống mặt đất, Ngay sau đó, khi con zombie đầu tiên lao đến, cậu ấy lập tức biến chiêu nhấc một chân lên đá bay nó đi, Ninh Mông cầm dao găm đâm ngay vào mắt nó, Cao Thiến cũng đâm thẳng vào đầu. Ba người phối hợp ăn ý, giải quyết xong con zombie này liền thuận lợi lên được tầng một. Lúc này, Cao Thiến chợt nói: "Phía sau có zombie, tớ sẽ giải quyết."
Người cầu cứu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, anh ta nói: "Bình thường trong tòa nhà không có nhiều zombie như vậy nên chúng tôi có thể ra ngoài kiếm. Ngoài ra còn có đội cứu viện Bắc Hải mới tới đây không lâu, bọn họ đã tiếp tế vật tư cho mọi người nên chúng tôi mới có thể tiếp tục kiên trì."
Ninh Mông lập tức móc da găm ra, cúi thấp người, chuẩn bị chiến đấu.
Đội cứu viện Bắc Hải!
Còn nữa, thể lực con người không phải vô hạn, nhất định phải giữ gìn một lượng sức lực nhất định mới đủ tỉnh táo được.
Ninh Mông hơi tò mò: "Mọi người cố thủ ở đây thì lấy đâu ra vật tư."
"Đi thôi, chúng ta quay lại nhà xe xem kiếm được bao nhiêu điểm cống hiến từ nhiệm vụ này."
Cao Thiến vui vẻ: "Không có zombie tốt quá còn gì."
Lục Trác hơi thất vọng: "Bảo là có nhiều zombie lắm mà."
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ quay lại bằng đường cũ, chắc lúc đến đã thanh lý một nhóm zombie nên lúc xuống lầu không gặp con nào nữa.
"Nhưng mà ít quá, em muốn kiếm thêm điểm cống hiến cơ."
Ninh Mông chợt nhớ đến người đàn ông áo đen cứu cô mấy lần cũng là người của đội cứu viện Bắc Hải.
Ba người thuận lợi quay lại nhà xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận