Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 250

"Chúng tôi không phải muốn dịch bệnh biến dị, tôi muốn cậu giúp chúng tôi kết thúc tai hoạ này." Ninh Mông nói từng câu từng chữ.

Khương Hàn: "Cái gì?" Biểu cảm trên mặt anh ta có sự ngỡ ngàng trong chốc lát, dường như có chút không hiểu Ninh Mông đang nói cái gì.

Ninh Mông nói: "Khương Hàn, gia nhập vào chúng tôi đi, tâm nguyện đội cứu hộ Hoả Bạn của chúng tôi chính là kết thúc kiếp nạn này, chúng tôi cần cậu, nếu như không có thuốc giải và vắc xin phòng bệnh dịch zombie, tai hoạ này không thể nào ngừng lại, nếu như cậu có thể nghiên cứu ra bệnh dịch biến dị thì chắc chắn có cách đúng không?"

Khương Hàn ngẩn người hồi lâu, mới lần nữa ngồi xuống ghế: "Trễ rồi, mọi thứ đều trễ rồi, không thể nào, mọi thứ đã không kịp nữa rồi..."

"Cậu có ý gì? Sao lại không kịp nữa?"

"Bây giờ đời thứ tư của bệnh dịch zombie biến dị đã đang mở rộng, đợi đến biến dị đời thứ năm cho dù mấy người có thể tìm được thuốc giải và vắc xin phòng bệnh cũng không có cách nào ứng phó mới biến dị không ngừng của bệnh, mà thời gian này chỉ sẽ không ngừng rút ngắn, tôi đoán rằng nhiều nhất cũng chỉ là thời gian một tháng nữa, mấy người sao có thể đến kịp?" Khương Hàn là chuyên gia hiếm thấy về dịch bệnh zombie, chuyện anh ta cảm thấy bản thân không làm được thì sẽ không thể nào làm được nhưng không ngờ rằng đám người trước mặt còn điên hơn anh ta.

"Nếu như cho cậu đủ thời gian, cậu có thể nghiên cứu ra vắc xin và thuốc giải không?" Ninh Mông truy hỏi.

Khương Hàn ngơ người: "Cô cứ phải nói như vậy, tôi cũng không còn cách nào, nếu như có đủ thời gian, không chỉ tôi, chỉ e rằng nhà khoa học khác cũng có thể làm được, chỉ là... thế giới này xong rồi, ông trời sẽ không cho loài người cơ hội nữa, không còn cách nào vãn hồi lại."

Ánh mắt của anh ta hoàn toàn không có cách nào rời đi từ thân hình bé nhỏ đó, lồng ngực của anh ta đập mạnh nhưng lại không có cách nào làm ra bất cứ phản ứng gì, anh ta sợ, bản thân lên tiếng hoặc chỉ là đứng lên cũng khiến con người bé nhỏ đó sợ chạy đi.

Ninh Mông vẫy tay với Khương Tuyết: "Tiểu Tuyết, em qua đây."

Lúc này, cửa phòng mở ra, một cái đầu nhỏ đưa ra nhìn về phía phòng khách.

Trong lòng Khương Hàn đau đớn, anh ta đã phụ lòng người phụ nữ đó, bây giờ lại có lỗi với con gái của mình.

"Chuyện thời gian không đủ để chúng tôi giải quyết, máy móc phòng nghiên cứu gì đó để chúng tôi giải quyết, cậu chỉ cần suy nghĩ có muốn gia nhập vào chúng tôi không thôi."

Mũi của Khương Hàn chua xót, máu mủ ruột thịt đang ở trước mặt, cuối cùng anh ta không nhịn được nữa mang theo giọng thút thít gọi: "Tiểu Tuyết... bố là bố đây. Cuối cùng... bố cũng gặp được con rồi."

Anh ta nói đến đây, nhịn không được rùng mình một cái, anh ta là một người ba, tuy chưa có ngày nào làm tròn trách nhiệm người cha, nhưng anh ta cũng muốn phấn đấu cho tương lai của đứa trẻ nhưng anh ta biết lỗi lớn do chính tay bản thân gây nên đã không còn cơ hội cứu vãn nữa.

Khương Tuyết rụt rè, cô bé không phải đứa trẻ bẽn lẽn nhát gan chỉ là dường như cô bé đã ý thức được gì đó, có chút do dự.

Khương Hàn mở miệng, anh ta có chút dao động rồi.

Cứ giống như thời gian đã trôi qua không thể nào quay lại, con người mất đi không thể nào sống lại vậy, chuyện này bất kể như thế nào cũng không làm được.

Bộ dạng của cô bé giống như hệt mẹ.

Cao Thiến đi đến trước mặt Khương Tuyết, ngồi xổm xuống nói với cô bé: "Người này chính là bố của em, em chưa thấy qua cậu ấy.

Khương Hàn vô thức đưa mắt nhìn, khoảnh khắc hai mắt đối nhau, cả người anh ta đều ngây ra, đứng hình tại chỗ.

Giọng nói vừa dứt, nước mắt đã rơi xuống.

Nhưng mà dưới sự khích lệ của Ninh Mông, cô bé còn giống như một con thú nhỏ, từ trong phòng đi ra, trốn ở sau lưng cô, đầu còn không quên lộ ra nhìn về phía người đàn ông lạ mặt
Bạn cần đăng nhập để bình luận