Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 97
Tất cả những gì cô ấy có thể làm là từ chối những nhiệm vụ trông có vẻ vô nghĩa mà thôi.
Cô ấy biết mình đang cố chấp vào một điều vô nghĩa, nhưng cô ấy vẫn muốn cố chấp.
Nếu không phải mỗi ngày đều ăn mì gói, giết zombie, còn đi giúp đỡ thọc đường ống dẫn nước bị tắc, cô ấy sẽ không thể tìm được ý nghĩa để sống.
Cao Thiến lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Ninh Mông và Lục Trác: "Tớ cảm thấy nhiệm vụ này ổn, hai người thấy thế nào?"
Ninh Mông cũng nói: "Tôi cũng thấy không có vấn đề gì."
Lục Trác: "Em cũng ok."
Cao Thiến: "Được, quyết định vậy đi. Thời gian bắt đầu nhiệm vụ là... Năm giờ sáng, vậy chúng ta phải xuất phát từ khu cách ly lúc ba giờ rưỡi, sau đó đến nơi trú ẩn số 23 đón người."
Tình huống lúc đó cũng rất nguy cấp, cũng may ba người phối hợp ăn ý, tuy rằng lần này ba người cùng nhau thực hiện nhiệm vụ nhưng cho dù gặp phải nguy hiểm, ba người bọn họ cũng là chỗ dựa của nhau, hẳn là sẽ vượt qua nó một cách suôn sẻ.
Cao Thiến cười nói: "Ninh Mông, cậu có nhiều đồ ăn như vậy, đừng nói nhiệm vụ cấp C, cậu để tớ một mình làm nhiệm vụ cấp A+ tớ cũng nguyện ý."
Thực ra đêm hôm đó Ninh Mông chỉ ngủ được có ba tiếng, nghĩ đến ngày hôm sau phải dậy sớm tự mình làm nhiệm vụ, trong lòng cô có chút căng thẳng không ngủ được.
Sau khi Cao Thiến và Lục Trác rời giường thì đã thấy bát mì ăn liền nóng hổi với trứng chiên và một chút rau luộc, bữa sáng đơn giản như vậy nhưng đối với họ cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Tuy rằng được mượn vũ khí, nhưng cấp C chỉ có thể mượn một khẩu, vì vậy Cao Thiến đã mượn một khẩu súng tầm xa, làm như vậy nếu gặp zombie chặn đường, có thể trực tiếp giải quyết sạch sẽ, hoàn toàn không cần dây dưa mất thì giờ với chúng.
Ninh Mông cười nói: "Hiện tại nhà xe chỉ có hai gian phòng, cho dù lần này có thể thuận lợi nâng cấp, nhiều nhất cũng chỉ có thể lên tới cấp ba cũng tức là ba gian phòng. Ngoài tớ ra còn có ba đồng đội, đội cứu viện nào mà ít người thế?"
Bởi vì họ nhận nhiệm vụ cấp C nên theo quy định có thể mượn vũ khí từ công hội cứu viện Nam Thành, nhưng phải cung cấp camera toàn bộ hành trình, nếu đó là đạn dược phải dùng để thực hiện nhiệm vụ, có thể được hoàn trả từ công hội.
Lục Trác cũng phụ họa: "Dựa vào mấy món này, cho dù chị có tự mình thành lập đội cứu viện chắc chắn cũng có rất nhiều người muốn báo danh tham gia."
Chuẩn bị xong mọi thứ, ba người trở về nhà xe lữ xá, đều tự giác đi ngủ, sáng hôm sau phải dậy thật sớm.
Sau khi nhận nhiệm vụ, họ đi theo nhân viên công tác đến kho vũ khí để chọn vũ khí.
Tuy nói là rạng sáng rời giường nhưng Ninh Mông vẫn dậy sớm nửa tiếng để chuẩn bị bữa sáng cho hai đồng đội.
Những lời này khiến Cao Thiến sôi trào: "Đúng vậy, Ninh Mông, tớ nghĩ với tốc độ nâng cấp nhà xe của cậu, tương lai cậu có thể thành lập một đội cứu viện của riêng mình, bây giờ đội cứu viện Nghịch Cảnh gặp phải chuyện như vậy đoán chừng trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không thể tiếp nhận thêm nhiệm vụ. Nếu như thế cậu hoàn toàn có thể tự mình thành lập một đội cứu viện, chỉ cần cậu đăng ký với công hội cứu viện Nam Thành và thông qua xét duyệt là được."
Nhưng khi cô tỉnh dậy vào sáng hôm sau cô nhớ lúc trước ba người cùng nhau hợp tác sửa ống nước cho bà Tần, còn cứu cả nhà Từ Tự Kiệt, cô liền cảm thấy an tâm.
Cao Thiến bĩu môi: "Không phải như vậy. Các đội cứu viện khác tuy đông người, nhưng như vậy cũng rất phiền vì người đông, loại người nào cũng có. Trong tương lai, chúng ta sẽ kiểm tra nghiêm ngặt các thành viên của mình, mỗi người được chọn đều sẽ thành người nhà của chúng ta. Cái quan trọng ở đây không phải là số lượng, mà là sự đoàn kết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận