Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 137
Ninh Mông: "Hình như là vậy."
Lúc Bạch Ngôn Tài ra khỏi phòng, Ninh Mông ngăn anh ta lại: "Bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Bạch Ngôn Tài cười nói: "Không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là có hơi mệt, tôi về phòng ngủ trước, chắc là phải nghỉ ngơi một thời gian, mọi người không cần gọi tôi dậy."
Ninh Mông gật đầu: "Được."
Mọi người đều không biết, dị năng của Bạch Ngôn Tài thần kỳ tới mức độ nào, tất cả thấp thỏm bất an chờ đợi, hai giờ sau, Châu Duyệt tỉnh lại.
Lục Trác vội vàng hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?"
Thấy con trai luôn đứng canh trước giường bệnh, Châu Duyệt còn tưởng rằng hôm nay con trai vì chuyện của mình mà bị doạ sợ, liền cười với con trai: "Mẹ không sao, con không cần ở đây trông coi đâu."
Xử lý xong chuyện này, Ninh Mông cũng trở về phòng, nghiên cứu hành trình kế tiếp.
Chỉ là, hơn 800 km này phải tiêu hao không ít vật tư, cũng không biết dọc đường có thể nhận nhiệm vụ gì hay không, có thể kiếm chút điểm tích lũy và tiền vàng bổ sung một chút.
Kỳ thực đến giai đoạn này, có thể vì mẹ làm một chút chuyện, Lục Trác đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Trong thời bình, quãng đường 800 km này nhiều nhất cũng chỉ cần 10 tiếng đồng hồ là đến nơi, bây giờ còn phải tính đến các loại tai nạn có thể xuất hiện trên đường, có thể đến nơi trong một tuần đã là rất tốt rồi.
Sắp xếp ổn thỏa cho mẹ xong, Lục Trác ra khỏi phòng, Ninh Mông nói: "Tình trạng của mẹ em thế nào, chỉ có thể đợi đến Hàng Thành nhập viện kiểm tra mới biết được, nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý, Bạch Ngôn Tài đã nói, cho dù anh ấy có thể kéo dài tuổi thọ bệnh nhân, anh ấy cũng không thể chữa khỏi bệnh nan y."
Sau khi tiến vào tận thế bà ấy đã không còn cơ hội ngắm phong cảnh bên ngoài, bình thường hoặc là ở chỗ mình ở, hoặc là ở trong trạm cứu hộ, mỗi ngày nghe tiếng ồn ào và động tĩnh cấp cứu, bà ấy cảm thấy tinh thần mình càng ngày càng suy sụp.
Ninh Mông nghe thấy động tĩnh cũng đi vào, hỏi bà ấy: "Dì Chu, lúc dì ngủ chúng con có trị liệu cho dì, dì cảm thấy thế nào, có thay đổi gì so với lúc trước không?"
Việc này không thể chậm trễ, ngày hôm sau, Ninh Mông liền dẫn các thành viên trong đội cứu viện cùng với mẹ của Lục Trác là Châu Duyệt lên đường.
"Em hiểu rồi."
Châu Duyệt nghĩ cô đang nói đến mấy cái truyền dịch linh tinh, nói: "Hình như tinh thần tốt hơn trước một chút, cám ơn mọi người."
Tổng hành trình từ đây đến Hàng Thành là 879 km, theo thông tin định vị được cung cấp bởi các nhân viên của đội cứu viện Bắc Hải, có nhiều tuyến cao tốc ở giữa đang trong tình trạng tạm ngừng hoạt động, phải đi đường vòng.
"Thật tuyệt..." Châu Duyệt lẩm bẩm nói.
Dù sao nếu như không có Ninh Mông và mọi người, hiện tại mẹ cậu ấy có lẽ đã chết ở nhà.
Cao Thiến nhìn nụ cười trên mặt Châu Duyệt, cũng nói: "Dì Chu, nhìn dì hôm nay thực sự khá hơn rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào."
Ngày đầu tiên Châu Duyệt nói cảm thấy tinh thần mình khá hơn một chút thật đúng là không phải nói để an ủi mọi người, ngày hôm sau, bà ấy đã có thể xuống giường đi lại.
Lúc này có thể đi theo nhà xe ra ngoài, tuy rằng bên ngoài không có phong cảnh gì, khắp nơi đều là một mảnh hiu quạnh, nhưng đối với Châu Duyệt mà nói, đây đã là cảnh trí khó có được.
"Đúng vậy, dì cũng cảm thấy mình đỡ nhiều rồi, bình thường ngồi dậy cũng thấy mệt mỏi, cũng không có khẩu vị, bữa sáng hôm nay dì ăn được nhiều hơn, còn có thể xuống giường đi lại một vòng. Nhờ có các cháu mà dì mới được như vậy."
Cao Thiến thấy Châu Duyệt thật sự khá hơn rất nhiều, cuối cùng cũng buông bỏ những nghi ngờ trong lòng. Cô ấy trò chuyện với Châu Duyệt một lúc rồi mới lên ghế lái phụ với Ninh Mông.
Cô ấy không nhịn được nói: "Thật ra ngày hôm qua lúc Bạch Bạch nói anh ấy có dị năng, tớ vẫn hoài nghi anh ấy có phải là lừa gạt chúng ta để tham gia đội cứu viện hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận