Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 132
Cao Thiến gấp như kiến bò chảo nóng: "Thế phải làm sao đây?"
Bạch Ngôn Tài vốn muốn thuyết phục thêm vài câu sau lại thôi, nhìn tình hình này thì có khuyên cũng vô dụng.
Bọn họ đều đang nghĩ cách giúp mẹ Lục Trác, chẳng ai có ý nghĩ từ bỏ cả.
Chẳng qua từ tận đáy lòng, Bạch Ngôn Tài cảm thấy những nỗ lực này sẽ chỉ phí công, hoàn toàn không có kết quả.
Mắc bệnh nan y như vậy cho dù có đưa đến bệnh viện lớn thì sao?
Dạo này có nhiều người ra vào trạm cứu hộ, không gian rất ầm ĩ.
Ninh Mông hỏi: "Ở đây vẫn luôn ồn ào như vậy sao?"
"Được rồi, em sẽ đi làm thủ tục xuất viện."
Lúc này, có rất nhiều người đang vây quanh bộ phận chiêu tân của đội cứu viện Bắc Hải, đội cứu viện Nghịch Cảnh mới giải tán, có nhiều đội viên không thể không đi tìm bến đỗ mới nên có nhiều người đang đứng tư vấn.
Hướng Dực cũng bày tỏ: "Lúc trước tôi từng được đào tạo về y tế v sơ cứu thông thường, có thể tiêm và truyền dịch. Còn nữa, nếu xảy ra tình huống khẩn cấp gì lại đưa đến đây là được."
Cao Thiến nói: "Ninh Mông, tớ đi cùng cậu."
Lục Trác hơi do dự: "Vậy là chiếm dụng phòng của nhà xe rồi, có được không ạ?"
Ninh Mông móc tấm danh thiếp người đàn ông áo đen đưa cho cô ra, đưa cho nhân viên.
Lục Trác gật đầu: "Dạo này có nhiều người bị thương, nửa đêm còn có bệnh nhân được đưa tới đây, lần nào cũng ồn ào như vậy. Biết làm sao được, trạm cứu hộ chỉ được thế thôi."
Nhân viên phụ trách chiêu tân của Bắc Hải đang bận tối mắt tối mũi.
Cao Thiến đã sớm có ý nghĩ này, thấy Ninh Mông chủ động đề nghị thì cũng phụ hoạ: "Có gì mà được hay không được, chúng ta còn có thể phụ em chăm sóc mẹ nữa, chí ít vào nhà xe còn được ngủ ngon, chất lượng nghỉ ngơi cũng tốt hơn."
Ninh Mông ngẫm nghĩ một lát, nói: "Trong nhà xe còn một phòng trống, hay em chuyển mẹ vào đó ở đi, vậy thì hai mẹ con có thể sống cùng một nơi, có nhiều thời gian ở chung hơn. Chúng ta sẽ cố gắng liên hệ lấy danh ngạch vào bệnh viện lớn giúp em."
Sau khi mọi người quay về nhà xe khách sạn, Ninh Mông định đi ra quảng trường tìm người luôn.
Nhân viên cầm tấm danh thiếp cô đưa, vừa liếc mắt nhìn đã hơi biến sắc.
Lục Trác thầm nghĩ: Ở trong trạm cứu hộ cũng chỉ để mẹ được dùng ít thuốc giảm đau, quả thực không bằng chuyển lên nhà xe, chí ít mẹ có thể ngủ ngon, có lợi cho việc dưỡng bệnh.
"Xin hỏi, cô tìm anh ấy có chuyện gì không?"
Lúc Ninh Mông và Cao Thiến qua đó, nhân viên đang nói: "Hôm nay không nhận đơn báo danh mới nữa, đã có quá nhiều người báo danh, chúng tôi cần thời gian xét duyệt. Sau khi xét duyệt xong, nếu cần thêm người thì sẽ nhận tiếp, hay hai người đẹp sang chỗ khác xem thử xem."
"Có người đưa cho tôi cái này, bảo là nếu có yêu cầu gì lúc nào cũng có thể đến đội cứu viện Bắc Hải tìm anh ta."
Ninh Mông nói chuyện mẹ Lục Trác muốn chuyển sang bệnh viện lớn với nhân viên, lại nói: "Anh thử hỏi giúp tôi xem anh ta có giúp đỡ được không, nếu không được thì thôi."
Anh ta đưa bảng tên cầm trong tay cho Ninh Mông.
Nhân viên công tác cầm bảng tên vào trong, không lâu sau lại đi ra, theo sau anh ta là một người đàn ông khác mặc quần áo huấn luyện.
"Cô chờ một lát."
"Chuyện của cô tôi đã nghe rồi. Hiện tại các vị trí của bệnh viện lớn gần đó đều đã bị đội cứu viện Bắc Hải chúng tôi chiếm dụng. Nếu cô chờ được thì đến tháng sau là có chỗ. Tuy nhiên, xem xét tình trạng của người phụ nữ này, tôi đề nghị cô có thể cân nhắc đưa bệnh nhân đến Hàng Thành. Nhóm chúng tôi vẫn còn một suất dành cho bệnh nhân nặng ở bệnh viện số một bên đó, điều kiện y tế ở đó rất tốt, cũng rất thích hợp để dưỡng bệnh. Chỉ là đang thiếu thuốc, nhưng đừng lo lắng, nếu cô đã mang theo bảng tên này, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận